TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

“Cho ngươi.” Bạch Giản Trúc chán ghét lấy một cái bình ngọc ném qua. Nữ tu sĩ không bắt được, chiếc bình rơi vào trong bụi cỏ.

Nàng nhặt bình ngọc lên, ấm ức nhìn Bạch Giản Trúc, “Đạo hữu…”

Tuy rằng bộ dáng nàng thật khiến người thương tiếc, nhưng thanh âm lại quá khó nghe, phá hủy hết cả mỹ cảm. Mà Bạch Giản Trúc lại chán ghét nhất chính là nữ nhân như vậy, lý do là vì ngày thường đã có rất nhiều nữ nhân cư xử với hắn như vậy, muốn giành được hảo cảm của hắn, nhiều đến mức hắn nhìn đâu cũng thấy.

Không để ý tới nữ nhân khiến người chán ghét này, Bạch Giản Trúc phi thân tiến vào rừng rậm, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Còn nữ tu sĩ kia thì đổ một viên đan dược trong bình ngọc ra, là Hoa Diệp hoàn nhị phẩm.

Vui mừng quá đỗi ăn vào viên đan dược này, nàng cất thanh âm khàn khàn, đỏ mặt nói: “Thật sự là một người tốt, tiếc là không biết là đệ tử phái nào, không thì lúc về sẽ cầu sư phụ tiến đến cầu hôn.”

Tuy rằng Bạch Giản Trúc chạy đi tìm Kim Phi Dao nhưng lại không dễ dàng buông cảnh giác, vẫn thả thần thức nhìn xem động tĩnh bên này. Nghe thấy nữ tu sĩ nói ra lời này thì hắn vội vã thu hồi thần thức, chuyên tâm đi tìm Kim Phi Dao.

Tên nữ tu sĩ kia nói xong lời đó thì nhắm mắt ngồi xuống hấp thu dược liệu, một lát sau dùng thần thức xem xét bốn phía, xác định Bạch Giản Trúc đã đi rồi, mở mắt ra cười nói: “Người đúng là rất tốt, đáng tiếc lại quá ngu ngốc.”

Nàng vạch bụi cỏ, lục ra một bộ quần áo. Mặc quần áo xong, treo túi trữ vật vào hông, tùy tiện buộc lại tóc, nếu không nhìn mặt, chắc chắn Bạch Giản Trúc có thể nhận ra người này chính là Kim Phi Dao.

Chỉ thấy mặt nàng hiện lên một tầng linh lực, khuôn mặt thanh tú kia đột nhiên biến đổi, biến thành một khuôn mặt xa lạ. Khóe mắt có vài nếp nhăn, môi dày, đôi mắt hoa đào dụ hoặc, nàng đã hoàn toàn biến thành một phụ nhân phong tao.

“Thật sự là một kẻ dễ lừa, may mà cướp được cuốn Ẩn Sát của Sơn Ngàn Tử, nếu không có thuật dịch dung này thì hôm nay liền bỏ mạng ở đây.” Người này chính là Kim Phi Dao, nàng dám lớn gan, trực tiếp dùng thuật dịch dung thay đổi khuôn mặt, tự đánh mình mấy quyền, còn ra tay độc ác đả thương yết hầu, dám biến thanh âm thành khàn khàn.

Nàng ra tay vừa đúng lực, nếu không thì một chưởng này đã có thể đánh nát yết hầu, vậy thì đúng là chết oan rồi.

Nghĩ đến Hoa Diệp hoàn lừa được của Bạch Giản Trúc, nàng liền mừng rỡ muốn cười. Nhân lúc Bạch Giản Trúc còn chưa phát giác, nàng lặng lẽ chuồn khỏi rừng rậm, lấy ra một tờ bùa vẫn giữ như bảo bối trong túi trữ vật, vỗ lên người, cả người liền biến mất giữa cánh đồng bát ngát, ngay cả linh khí cũng không còn một tia.

Đây là Ẩn Thân phù mà nàng phải tiêu phí rất nhiều của cái, mất vài năm thiên tân vạn khổ mới làm ra được, tổng cộng chỉ có bốn tờ. Tuy Ẩn Thân phù không thể hoàn toàn giấu diếm được tu sĩ Trúc Cơ nhưng đó là trong tình huống không gian nhỏ, ổn định, như vậy thì có thể dựa vào không gian vặn vẹo mà phát hiện ra.

Hiện tại là ở trong bí cảnh Lạc Tiên phức tạp, hơn nữa bốn phía đầy gió và cây cối, ai có thể chú ý tới một chút không gian vặn vẹo chứ.

Kim Phi Dao tin tưởng dù Bạch Giản Trúc có đứng trong khoảng trăm trượng cũng không thể phát hiện được nàng, vì thế mới nghênh ngang tủy tiện chọn một phương hướng, dán một Thần Hành phù lên đùi, cất bước bỏ chạy.

Nhìn từ xa chỉ thấy giữa bụi cỏ bát ngát giống như có gió thổi tạt ra, Kim Phi Dao đã nhanh chóng chạy qua. Ẩn Thân phù chỉ có thể kéo dài một canh giờ, nàng lại chỉ có bốn tờ tất cả, trong trường hợp không có pháp bảo phi hành thế này, nàng phải mau chóng chạy tới nơi an toàn.

Kim Phi Dao càng nghĩ càng hối hận, sớm biết thế này thì trước khi Trúc Cơ phải cắn răng mua một pháp bảo phi hành. Lúc trước chỉ nghĩ là sau khi Trúc Cơ có cả đống thời gian, đến lúc đó thì đi tìm tài liệu tự luyện một cái. Bây giờ mới biết được, không chuẩn bị sẵn pháp bảo tốt chính là chờ chết.

Mới chạy không xa, đột nhiên nghe một tiếng nổ, trong rừng bốc lên một cột khói bụi, sau đó một mảng đất trống xuất hiện, số cây cối đã bị chém đứt chiếm một nửa khu rừng. Thanh quang chợt lóe lên kia cho Kim Phi Dao biết là do Bạch Giản Trúc làm. Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng thực lực của hắn lại cường đại như vậy, khiến người ta không khỏi hoài nghi người này là tu sĩ Kết Đan kỳ giả dạng.

Xem ra Bạch Giản Trúc đã phát hiện bị lừa, Kim Phi Dao làm sao còn dám chần chừ ở đây, liền không ngừng rót linh lực vào chân, bước chân như bay chạy ra ngoài.

Trong khi đó, Bạch Giản Trúc đang đứng trước mặt sáu người, chung quanh hắn là đám cây cối mới bị đốn ngã. Sáu người đứng trước mặt hắn co cụm thành một nhúm, hoảng sợ nhìn tu sĩ mới chỉ Trúc Cơ sơ kỳ này.

Chính người này, sau khi thăm dò bọn họ, biết được trong rừng này chỉ có người của môn phái bọn họ, hơn nữa lại không có sư muội nào thì sắc mặt liền thay đổi, đột nhiên cầm cây thanh trúc gạt ra bốn phía, linh lực cường đại liền tuôn trào, chém ngã hết cây cối trong phạm vi mấy dặm. Vũ khí của hắn thoạt nhìn giống như một cây trúc mới chặt nhưng đã dọa cho sáu tên tu sĩ sợ mất mật.

Sáu người hoảng sợ nhìn hắn, không biết liệu tiếp theo hắn có giết bọn hắn trút giận không. Đối phương rõ ràng là Trúc Cơ sơ kỳ, trong sáu người đã có bốn người tu vi cao hơn hắn, vậy mà lúc này cũng run rẩy, nói ra lời nói khó tưởng: “Tiền bối, tha mạng a, chúng ta không làm gì cả.”

Chỉ than là tu vi cao, thực lực kém, cùng thế hệ cũng phải kêu tiền bối.

“Nữ nhân đáng chết, dám dối lừa ngay trước mặt ta.” Bạch Giản Trúc giận không thể át, hắn lại bị lừa, còn ngốc nghếch đưa cho nàng hai viên Hoa Diệp hoàn chữa thương. Thanh trúc trong tay bị hắn nắm cho kêu lách cách, lửa giận tận trời, hắn bay vèo lên không trung, tế ra Vạn Trúc, đứng bên trên rừng rầm, thả thần thắc khắp bốn phía.

Hắn quyết định, không kể là yêu thú hay là người, dù là một con kiến cũng phải dùng thần thức kiểm tra cẩn thận, cho dù có chôn dưới mấy tấc đất hắn cũng phải lôi Kim Phi Dao ra cho bằng được.

Sáu gã tu sĩ kia run sợ nhìn Bạch Giản Trúc lơ lửng trong không trung, thần thức hết lần này đến lần khác dò xét trên người mình, nhưng mãi vẫn không có động thái gì với bọn họ, bắt đầu nghi hoặc. Rốt cục vị này có ý gì, chẳng lẽ bọn hắn cứ phải chờ như vậy sao?

Cũng không quá lâu sau, Bạch Giản Trúc đã cẩn thận dùng thần thức quét khu rừng hơn mười lần, trừ sáu người này ra thì không có bất cứ kẻ nào có linh lực. Sợ Kim Phi Dao biến thành nam nhân trốn trong sáu người này, hắn không cam tâm cẩn thận kiểm tra sáu người một phen, cuối cùng xác định bọn họ thật sự là nam nhân, không phải là Kim Phi Dao giả trang, hắn mới quay người, không nói hai tiếng liền rời đi, một câu giải thích cũng không để lại.

Sáu người này cũng không dám đòi hắn giải thích, chỉ ngóng trông vị tiền bối này nhanh chóng rời đi, đừng có ở đây tiếp tục tra tấn bọn họ nữa. Thấy Bạch Giản Trúc đi rồi, sáu người nhất thời cao hứng vạn phần, rồi cũng vội vã chuồn mất.

Kim Phi Dao chạy, không có bí cảnh bài, Bạch Giản Trúc sẽ không tìm được nàng. Nhưng ít nhất hắn đã biết nàng là người Toàn Tiên môn, tuy Trúc Cơ tu sĩ ở Toàn Tiên môn đông như vậy nhưng nếu muốn tìm ra nàng thì cũng không phải là việc khó, càng không nói tới việc Bạch Giản Trúc có lui tới với không ít tu sĩ Trúc Cơ Toàn Tiên môn, lại có thể ra vào tùy tiện hoàng kim đảo của Toàn Tiên môn.

“Để xem ngươi có thể chạy trốn tới chỗ nào, ta sẽ tới Toàn Tiên môn phá nát hang ổ của ngươi.” Toàn thân Bạch Giản Trúc tản mát ra hàn ý, oán hận nói.

Tuy nói là tới Toàn Tiên môn bắt nàng nhưng dựa vào quan hệ giữa Toàn Tiên môn và Hư Thanh các, muốn giết một tu sĩ Trúc Cơ ở trong Toàn Tiên môn cũng không phải là việc dễ dàng. Nếu như có lý do thì cũng được, dựa vào địa vị của mình ở Hư Thanh các, chỉ cần sư phụ ra mặt thì một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ sẽ phải chết.

Nhưng, điều khiến Bạch Giản Trúc đau đầu là lý do này của hắn thật sự không thể nói ra lời. Nếu việc này truyền ra ngoài thì hắn sẽ chẳng còn mặt mũi nào ở lại Hư Thanh các, không đúng, có khả năng là vô pháp hiện diện ở Nam Sơn giới. Không có lý do thích đáng, sư phụ hắn vốn không cho các đệ tử làm chuyện phi pháp, chắc chắn sẽ không giúp hắn hại người.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Giản Trúc vẫn cảm thấy có thể xử lý Kim Phi Dao ở trong bí cảnh Lạc Tiên là tốt nhất. Trong bí cảnh Lạc Tiên nhiều tu sĩ như vậy, Kim Phi Dao không thể ẩn náu mãi, kiểu gì cũng có tu sĩ gặp được. Suy đoán xong, Bạch Giản Trúc bắt đầu dùng thần thức điều tra, chỉ cần chỗ nào có tu sĩ là hắn sẽ chạy tới hỏi thăm tin tức Kim Phi Dao, thật sự là chấp nhất lại nỗ lực.

Mà Kim Phi Dao lại không nghĩ nhiều như vậy, thay đổi ba tờ Ẩn Thân phù, chạy trốn ba canh giờ, đã chạy rất xa rồi. Lúc này, tin tưởng rằng Bạch Giản Trúc không thể chỉ chọn đại một hướng mà lại trùng hợp với mình, nàng liền bỏ thuật dịch dung, dùng chân thân mà đi.

Sau khi dùng dịch dung thuật một thời gian, Kim Phi Dao mới phát hiện linh lực tiêu hao rất lớn, sợ là đến lúc đánh nhau, cuối cùng chỉ vì thiếu chút linh lực đó mà phải nộp mạng thì đúng là thiệt hại. Vì thế, nàng thu hồi dịch dung thuật, khi không cần thiết thì sẽ không dùng.

Nàng có chính sự phải làm, ngoài ra thì chỉ toàn việc mượn gió bẻ măng.

Kim Phi Dao không có bí cảnh bài, chính sự cần làm trước tiên là tìm một cái bí cảnh bài. Nhưng các tu sĩ trong bí cảnh Lạc Tiên đều là kéo bè kéo cánh, muốn tìm người để ra tay cũng không dễ. Dù sao vẫn còn sớm, nàng không cần vội vã lấy bí cảnh bài, nàng bắt đầu ngắt linh thảo và giết yêu thú gặp được trên đường.

Hai mươi ngày sau, chỉ còn sáu, bảy ngày nữa là bí cảnh Lạc Tiên sẽ mở, truyền tống mọi người ra ngoài, những tu sĩ vốn đang an phận bắt đầu xôn xao, cướp đoạt giết người từ việc ngẫu nhiên biến thành đại đa số, cuối cùng biến thành tất cả cùng làm.

Đương nhiên, trong lòng tất cả mọi người đều rõ một quy tắc bất thành văn, đó là không cướp của người Hư Thanh các. Những gia hỏa đó đã có môn quy là không được giết người đoạt bảo, cho nên chỉ cần đề phòng là được, còn nếu dám cướp đồ của những tên Hư Thanh các tư chất biến thái đó thì đúng là động thủ trên đầu thái tuế, là chán sống

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi