TIỂU KHẢ ÁI ANH ĐẦU HÀNG


Thời Khanh nghe vậy thì lười biếng nâng mắt lên nhìn Cao Thần.

Ngôn Án đang cua anh sao?Hay chỉ là đùa giỡn qua đường?
Hai suy nghĩ cứ thay phiên đối chọi nhau trong đầu, Thời Khanh buồn phiền lấy tay nghe ra cắm vào điện thoại nghe nhạc.

Học đến tiết Ngữ Văn, Thời Khanh liền nằm dài ra bàn ngủ.

Giáo viên cũng không chú ý đến anh thế là thiếu niên ngủ liền hai tiết cuối.

"Thời Khanh"Đang êm ấm trong giấc say thì một giọng nói ngọt ngào quen thuộc lại xa lạ vang lên.

Thời Khanh bị đánh thức, anh mở mắt ra thì thấy Ngôn Án đang đeo balo đứng trước mặt mình.

"Mình đến cùng cậu tan học"Ngôn Án chọt chọt vào cánh tay rắn chắn của Thời Khanh.

Thời Khanh thấy vậy liền rút tay lại rồi dọn dẹp tập sách.

Sải bước đi trước, không nói một lời.

Ngôn Án nối chân chạy theo sau anh.

Đang đi nửa đường bỗng nhiên Thời Khanh dừng lại.

Ngôn Án không kịp phản ứng liền đụng mặt vào tấm lưng vững chắc của anh.

"A..."Chóp mũi bị đụng đau đến đỏ ửng, Ngôn Án dùng tay xoa xoa vài cái mới dịu đi bớt.


Thời Khanh xoay người lại nhìn thiếu nữ cao đến ngực mình đang đứng trước mặt, lại nhìn thấy chiếc mũi đỏ ửng của cô.

"Về đi, đừng làm phiền tôi"Thời Khanh bỗng nhiên cất giọng lạnh lùng.

"Cậu muốn đi đâu sao?"Ngôn Án ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thời Khanh.

"Không phải chuyện của cậu"Thời Khanh nhướng mài nói, giọng điệu có chút kiêu ngạo khó tả.

"Có phải đi gặp Khương Vũ Ninh không?Cậu ấy là bạn gái của cậu sao?"Ngôn Án băn khoăn không biết có nên hỏi không, nếu họ có quan hệ gì thì cô sẽ rút lui, tuyệt đối không làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.

Thời Khanh nghe được rõ ràng câu hỏi của Ngôn Án.

Khoé môi anh giật giật vài cái, bỗng nhiên có cảm giác như đang làm chuyện gì có lỗi.

"Là ai?"Ý của Thời Khanh hỏi người mà Ngôn Án nhắc đến là ai.

Đến mặt cô ta anh còn chưa biết thì nói gì đến bạn gái.

"Cậu không biết sao?"Ngôn Án nghe vậy thì hai mắt sáng chói, ánh mắt nhìn Thời Khanh lập tức trở nên vui vẻ.

Thời Khanh lắc đầu một cái.

"Vậy được rồi, cậu bận thì về trước đi.

Mình đi đây, mai sáng mình đợi cậu ở cổng trường nhé"
Ngôn Án vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, trong lòng như trút ra được một tảng đá lớn.

Thời Khanh nhìn theo bóng dáng cô rời đi, tâm tình có chút phức tạp.

Sáng hôm sau, đúng như lời Ngôn Án nói, cô đứng đợi Thời Khanh ở cổng trường.

Anh vừa tới liền thấy chiếc xe đạp dựng bên cạnh cô gái nhỏ.

Ngôn Án thấy anh thì dắt xe đạp tiến tới.

"Chào buổi sáng"Ngôn Án sáng sớm tinh thần vô cùng tràn đầy.

Thời Khanh gật đầu một cái, xuống xe dẫn bộ cùng cô.

Cả hai sánh vai nhau cùng đi vào trường.

Khi nhìn thấy Ngôn Án, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía cô.

Lại quay sang nhìn thấy Thời Khanh bên cạnh.


Đây là có chuyện gì đây?
"Nhìn cái gì?Tôi nghe rồi đấy"Có một vài nam sinh chụm đầu lại bàn tán to nhỏ liền bị Ngôn Án nghe được.

Cô giơ nắm đấm lên hù doạ.

Thời Khanh bên cạnh liếc mắt qua nhìn hành động của Ngôn Án nhưng không nói gì.

Anh đã nghe kể lại quá nhiều hành động sôi nổi của cô.

Đám nam sinh nghe Ngôn Án nói vậy thì quay đầu bỏ đi, không dám chọc giận đến bà trần này.

"Bọn nhát gan"Ngôn Án lầm bầm trong miệng.

Thời Khanh muốn tách xa cô ra, liền nhanh chân bước đi trước, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

Ngôn Án ngơ ngác nhìn Thời Khanh đang bỏ xa mình đằng trước khẽ thở dài.

"Con trai bây giờ đều khó theo đuổi như vậy sao?"Ngôn Án không nhịn được than vãn một câu.

Tuy miệng nói như vậy nhưng đều đều mỗi ngày, Ngôn Án đều đem sữa chuối đến cho Thời Khanh mỗi giờ ra chơi, ra về đều đợi cậu cùng tan học.

"Cậu nói xem, tên Thời Khanh đó có gì tốt? Ngoài cái học giỏi ra thì chẳng có gì cả.

Trong lớp học thì vô cùng kiêu ngạo, chẳng xem ai ra gì.

Thế mà Ngôn Án ngày nào cũng như cái đuôi theo sau cậu ta.

Cậu ta vậy mà chẳng thèm liếc nhìn Ngôn Án một cái.

Đầu óc đúng là có vấn đề"Hai nam sinh đang trò chuyện trong nhà vệ sinh, nói thẳng ra là đang nói xấu sau lưng Thời Khanh.

Nhưng hai người thản nhiên nói mà chẳng một ai hay biết, nam sinh mà họ đang nói xấu đang ở trong cùng nhà vệ sinh với họ.


Thời Khanh nắm chặt tay thành cú đấm, chuẩn bị xông ra đánh cho hai tên đó một trận.

Bỗng nhiên một giọng nói kiêu ngạo vang lên bên tai.

"Miệng của các cậu thối quá, có giỏi thì ra trước mặt tôi mà nói này."Ngôn Án đứng dựa vào vách tường bên ngoài cất giọng.

"Ngôn Án?"Hai nam sinh nói xấu bị bắt quả tang thì có chút chột dạ.

"Tôi thích cậu ấy nhưng cậu ấy đâu có nghĩa vụ phải thích lại tôi.

Còn nữa, các cậu là đang ghen tị với Thời Khanh, thay vì ở đây nói xấu, ganh ghét cậu ấy thì sao không về tự học lại đi, học đến khi bằng cậu ấy.

Nhưng theo tôi thấy, hai cậu mãi cũng chẳng bằng một cọng tóc của Khanh Khanh nhà tôi"
Ngôn Án mắng người như bắn rap, khiến hai nam sinh trước mặt tức giận đến đỏ bừng mặt, nhưng họ lại không dám chạm vào Ngôn Án nên liền ôm bụng tức rời đi.

"Bọn nhỏ mọn, đáng ghét.

Xem mai mốt bà đây trị các người thế nào"Thấy hai người trước mặt đã rời đi, Ngôn Án cũng không nán lại lâu liền quay trở về lớp.

Nghe bên ngoài đã yên tĩnh, Thời Khanh mới mở cửa bước ra.

Toàn bộ những lời Ngôn Án nói đều lọt hết vào tai Thời Khanh.

Nhất là bốn chữ cuối....
Khanh Khanh nhà tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi