TIỂU MỸ NHÂN VÀ CHỒNG CŨ CỦA CẬU ẤY

“Học thuộc hết từ vựng tiếng Anh rồi đi tắm.”

“Vâng ạ, thầy Lý~”

……

“Cuối tuần về nhà nhớ phải làm lại mấy câu sai trong bài kiểm tra tháng, vào học lại để tôi kiểm tra.”

“Biết dòi, thầy Lý!”

-----

Tiểu mỹ nhân lại mơ thấy những ngày xưa cũ kia.

Cậu ở trong mơ chỉ mới mười mấy tuổi đầu, ốm ốm yếu yếu như một cọng giá, ngoại trừ gương mặt có thể gọi là nhìn được ra, từ trên xuống dưới chỉ có xương và xương, giống như gió thổi là bay.

Vậy mà thời đi học cậu chưa từng bị ăn hiếp nha.

Bởi vì cậu có một người “mẹ già” cùng bàn, ngày nào cũng quản cái này lo cái nọ, đến việc uống sữa ăn trứng gà cũng phải ghi chép lại, ai mà dám nói một hai câu không hay về cậu, thì hãy đợi bị phạt đứng phạt chép bài đi.

Cùng bàn vừa cao vừa lớn, là lớp trưởng đại nhân của bọn họ.

Quản còn rộng hơn thầy giám thị đáng sợ nhất trường này.

Lúc đó cả lớp vừa sợ vừa kính trọng hắn, mặc dù bình thường lớp trưởng trông cực kì hung dữ, nhưng mỗi khi lớp cần giúp đỡ sẽ luôn là người đầu tiên đứng ra.

Mọi người ai cũng lớp trưởng ngắn lớp trưởng dài.

Tiểu mỹ nhân lại cố ý không làm theo, lớp trưởng họ Lý, vì vậy cậu gọi hắn là thầy Lý.

Thầy Lý ngắn thầy Lý dài, thầy Lý ngủ ở giường dưới của cậu, thầy Lý ngồi ở bên cạnh cậu.

Thầy Lý luôn ở nơi mà cậu chỉ cần nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy.

Bọn họ lên lớp, từ cấp hai đến cấp ba, thầy Lý vẫn là cùng lớp cùng kí túc xá với cậu.

Thầy Lý giải đề cho cậu còn dạy bổ túc cho cậu, tiểu mỹ nhân một bên thì lẩm bẩm phải đầu độc tên thầy Lý ác độc này, một bên thì xách mông chạy đi rửa chén cho thầy Lý.

Khoa học và xã hội phải phân ban rồi, tiểu mỹ nhân vẫn còn ôm chân của thầy Lý, không chịu phân kí túc xá.

Mãi cho đến một ngày kia, đột nhiên thầy Lý không đếm xỉa đến cậu nữa.

-----

“… … Đồ đáng ghét.”

Tiểu mỹ nhân lẩm nhẩm trong mơ, khóe mắt lại rơi ra một giọt nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi