TIỂU PHÚ BÀ NHÀ BẠCH TỔNG


Tám giờ sáng, tại Mỹ.
Ngay sau khi Thượng Quan Tịch Mộng và Châu Dụ hạ cánh thì họ liền về nhà nghỉ ngơi, nói chung ngôi nhà của Châu Dụ cũng rất khang trang và vô cùng thuận tiện cho việc đi lại, không những thế mà an ninh cũng không tồi, lại còn nằm ở trung tâm thành phố New York nên cực kỳ sầm uất, náo nhiệt.
Nhưng mà những điều này lại khiến cho cô lo lắng, sống ở một nơi như vậy, lại được Châu Dụ hậu ái nhiều như thế liệu có ảnh hưởng đến danh tiếng của cô hay không? Suy cho cùng thì cô cũng đã người qua một đời chồng, nếu như lần này bị lời ra tiếng vào của bàn dân thiên hạ thì thật sự cô không thể không để tâm.

Nói đúng hơn thì cô có thể không quan tâm nhưng cuộc sống của Tịch Huyên thì cô không thể không quan tâm, trong lúc cô còn đang suy nghĩ linh tinh thì Châu Dụ đã bước đến, đưa cho cô một cốc nước ép, nói:
- Cũng hơn nửa năm anh không sống ở đây rồi, mỗi lần đi công tác anh đều nghỉ lại ở đây.

Nhưng em yên tâm, mỗi ngày đều có người dọn dẹp nhà cửa, nên không có chuyện bám bụi đâu.
- Tôi cũng không chắc là mình sẽ sống ở đây.

Anh không cần để ý quá nhiều.

Châu Dụ cũng chỉ nhìn cô rồi cười nhẹ một tiếng, anh cũng từng nghe nói tính cách của Thượng Quan Tịch Mộng không hòa nhã, hay nói đúng hơn là sau khi cha mẹ của cô qua đời thì tính cách của cô mới biến thành như vậy.

Nhưng không sao, anh ta cũng không muốn để ý, hơn nữa đối với anh ta mà nói thì một người phụ nữ khó chinh phục mới là thử thách mà một đấng nam nhi như anh mới thấy hấp dẫn chứ.
Lúc này nhìn thấy anh không phản ứng mà còn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gọt trái cây cho mình, Thượng Quan Tịch Mộng cũng không quá để ý làm gì, cô ngồi ở sofa, cố gắng tìm kiếm một ngôi nhà mà mình thích, nhưng có lẽ đối với cô thì nơi đây là đất khách quê người, cô không quá am hiểu nó nên cũng gặp chút khó khăn.

Châu Dụ nhẹ nhàng đưa miếng táo mới gọt sạch sẽ vỏ rồi đưa đến miệng của cô, nói:
- Bà chủ, em ăn một ít trái cây đi, anh sẽ gọi đồ ăn ngoài rồi chúng ta ăn sáng.
- Dù sao cũng sẽ ở đây thêm mấy ngày, đi siêu thị với tôi đi.
- Được.
Trước khi đi thì Châu Dụ còn cố ép cô ăn thêm một miếng táo, dù không muốn nhưng Thượng Quan Tịch Mộng cũng đành há miệng ăn rồi mới đi, nhưng cô còn chưa đi được ba bước thì Châu Dụ đã cởi áo khoác ngoài của mình rồi choàng cho cô, nói:
- Thời tiết ở đây không giống Kế Thành, em đừng để bản thân bị cảm, anh không muốn sau khi đưa em về thì Huyên Nhi lại oán trách anh đâu.
Cô cười một cái, có lẽ từ khi gặp anh cho đến hiện tại thì đây là lần đầu tiên cô cười với anh, nó không phải nụ cười công nghiệp mà thật sự là một nụ cười từ tận đáy lòng.
Đến siêu thị, Châu Dụ và Thượng Quan Tịch Mộng đi dạo hết một vòng, cũng mua một số nhu yếu phẩm cần thiết để sống vài ngày tại đây, nhưng con người của cô thích ăn đồ tươi sống, nhưng ở đây thì chỉ có những món đồ đông lạnh, hương vị sẽ không còn đạt hoàn hảo như ở nhà mình.

Châu Dụ nhìn cô lựa chọn thức ăn thì cũng nhẹ nhàng mỉm cười, anh nâng kính một cái, rồi lấy điện thoại ra, chụp lại một tấm, sau đó liền đăng lên mạng xã hội.
Kèm theo đó là dòng trạng thái [Chờ cơm].
Rất nhanh bài đăng của anh đã thu hút nhiều lượt chú ý, những người quen biết hai người họ cũng nhận ra nhân vật nữ trong tấm ảnh đó là Thượng Quan Tịch Mộng, ai nấy đều biết cô vừa ly hôn, nhưng nếu ghép Châu Dụ và Thượng Quan Tịch Mộng thì đúng là khá hợp nhau, một người tính tình nóng nảy, dứt khoát, làm việc luôn yêu cầu sự hoàn hảo đến mức bi3n thái.

Người còn lại thì vô cũng ưu tiên sự hoàn hảo, nhưng lại theo cảm nhận cá nhân nhiều hơn, chỉ cần sáng tạo thì cho dù ý tưởng có vô lý đến đâu cũng có thể chấp nhận được.
Sau khi mua nguyên liệu xong thì hai người họ cũng về nhà, Châu Dụ từng sống một mình nên ít nhiều cũng biết nấu ăn một chút, nhưng Thượng Quan Tịch Mộng lại không đồng ý để anh nhúng tay vào, nhưng Châu Dụ thật sự không nỡ nhìn cô chịu cực nên vẫn ngoan cố ở lại trong bếp.


Bất lực với tính cách này của anh, cô cũng đành chấp nhận rồi để anh cùng làm.
- Tịch Mộng, em thích ăn gì?
- Tôi thích đồ mẹ tôi nấu.
- Cái này thì khó quá, dù sao thì anh cũng chưa gặp qua cha mẹ vợ, hay đợi khi nào anh gặp thì anh sẽ nhờ bà ấy báo mộng dạy anh nấu cho em nha?
Thượng Quan Tịch Mộng bật cười thành tiếng, câu nói vớ vẩn này mà anh cũng có thể nói ra sao? Đúng là miệng lưỡi đàn ông, dẻo miệng thật đấy.
- Anh không sợ cha mẹ tôi sẽ hiện về bóp ch3t anh hay sao?
- Không sợ, anh chỉ sợ không có cơ hội gặp thôi.
Cô liền mắng anh ta vô sỉ, rồi cũng mặc kệ anh ta.

Vừa giúp cô gọt khoai tây, vừa ngắm nhìn mỹ nữ đứng ở bếp, bây giờ mà còn có thêm tiếng cười của trẻ con thì đúng là một khung cảnh hoàn hảo đến mức tuyệt vời.

Vợ hiền, con ngoan… Mãi mãi chỉ có một người vợ, một gia đình… Đó là ước mơ cả đời của anh.
Không nhịn được, anh liền mở điện thoại của mình lên, len lén chụp thêm vài tấm ảnh của cô, nhưng lại bị cô bắt được, Thượng Quan Tịch Mộng liền nhíu mày, nói:
- Anh đã xin phép tôi chưa mà lại chụp ảnh tôi?
- Một kiệt tác nghệ thuật như em thì cần phải để cả thế giới biết.


Trên đời này không ngờ còn có một người phụ nữ vừa xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, giỏi việc nước lại đảm việc nhà, em thử nghĩ xem… Anh có nên nhanh chóng đưa người phụ nữ này về nhà mình hay không?
Thượng Quan Tịch Mộng nghiêng đầu nhìn anh ta, sau đó còn cầm cái vá lên, đưa trước mặt anh ta, cảnh cáo:
- Nếu anh còn nói những lời vô bổ nũa thì cái vá này sẽ hạ cánh trên đầu của anh đó!
- Hung dữ vậy sao?
- Thử không?
Nhưng Châu Dụ chỉ cười xòa một cái, sau đó liền đỡ lấy cái vá kia của cô, còn luôn miệng nói “Nữ hiệp tha mạng”, không chỉ vậy mà anh còn cười vô cùng ngốc nghếch, nhưng chưa kịp để họ vui vẻ bên nhau được bao lâu thì Châu Dạ đã gọi điện đến.
Châu Dụ nhìn cô, xong rồi thì anh cũng ra ngoài nghe điện thoại.
- [Châu Dụ, anh nghe Nghiên Nhi nói em đến New York rồi? Đang ở nhà sao, anh đưa chị dâu em đến có được không?]
- Được, anh đưa cả Ngọc Hi đến đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi