TIỂU TIÊN NỮ TRONG LÒNG ĐẠI CA

Cuối tháng tám, Hải Thành nghênh đón cơn bão cuối cùng, mây đen bao phủ, sắc trời mau tối hơn mọi khi.

Cửa phòng ngủ phụ bị đẩy ra, mợ Ngô Anh Hoa vừa cầm khăn lông lau nước vừa lớn tiếng oán trách: “Mưa lớn như thế cũng không biết lên lầu dọn chăn xuống, cả ngày chỉ biết nhốt mình trong phòng, không sợ mốc sao.”

Thích Ánh không hề nhúc nhích ngồi trước cửa sổ, đến cả tư thế cũng không thay đổi.

Du Trạc lười nhác nửa nằm trên sô pha mở miệng: “Chị ấy không nghe thấy, mẹ mắng chị cũng có ích gì đâu.”

Ngô Anh Hoa đi đến vỗ vào đầu cậu: “Nó điếc con cũng điếc sao, chỉ biết chơi game, con sắp lên lớp mười rồi, không thể chơi như thời cấp hai được nữa.”

Du Trạc bị đánh, cả mặt không vui, dùng dằng đứng dậy quay về phòng mình đóng sập cửa lại.

Ngô Anh Hoa bực mình, quay đầu thấy Thích Ánh vẫn ngồi yên bên cửa sổ, dáng người nhỏ nhắn, gầy yếu phản chiếu trên màn mưa to ngoài ô cửa, bỗng tạo ra cảm giác cô đơn lạnh lẽo. Nghĩ đến tai ương mà cháu gái này gặp phải, cơn tức giận trong lòng bà lập tức dịu hơn phân nửa.

Bà đi đến gõ gõ lên mặt bàn.

Thích Ánh lúc này mới quay đầu lại, thấy mợ, đôi mắt trong veo dịu dàng chớp mắt một cái, cánh môi mỏng hơi mím lại, lộ ra một nụ cười rụt rè cẩn thận.

Ngô Anh Hoa bị nụ cười này của cô đâm đến tim tê tái, thầm thở dài trong lòng, cầm di động gõ chữ, gõ xong lại đưa cho cô xem.

Ánh mắt Thích Ánh rơi trên màn hình: Bão rồi, đêm nay cậu cháu không về, ngủ sớm một chút.

Trước đây Thích Ánh không biết chữ.

Sau khi tiếp nhận kí ức của khối thân thể này, những tri thức cô chưa từng tiếp xúc lại giống như không thầy mà nên, khiến cô có nhận thức hoàn toàn mới với thế giới này.

Chỉ là mỗi lần nhìn thấy di động, cô vẫn cảm thấy mới lạ. Vật nhỏ như thế, không chỉ biết phát sáng, còn có hàng loạt hình ảnh sinh động, thật là thần kì.

Thích Ánh ngoan ngoãn gật đầu với mợ.

Ngô Anh Hoa lúc này mới đóng cửa rời đi.

Thích Ánh tiếp tục đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa. Mưa bão càng lúc càng lớn, cây to bên đường bị thổi đến nghiêng ngã, xe cộ chạy chầm chậm trong mưa, đèn xe lập lòe.

Bên ngoài nhất định rất ồn, nhưng cô không nghe thấy gì cả.

Chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy tiếng vù vù.

Cô đến thế giới này đã hơn hai tháng.

Ban đầu Thích Ánh chỉ cho rằng mình đang mơ. Rõ ràng hôm ấy biết tin tướng quân chiến tử sa trường, cô cầm dải lụa trắng thắt cổ trên xà nhà, đi theo tướng quân.

Cô vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn cùng nghẹt thở trước khi chết, thậm chí nhớ được ánh hoàng hôn chiếu lên cây hợp hoan trong sân. Nhưng khi tỉnh lại, cô đã trở thành thiếu nữ câm điếc mười bảy tuổi này, sống lại lần nữa.

Kí ức xa lạ như đầm nước quấn lấy cô.

Thiếu nữ cũng tên là Thích Ánh, nửa năm trước mất đi bố mẹ, trong lúc tuyệt vọng đã uống thuốc ngủ. Sau khi được cứu về, linh hồn lại đổi thành người khác.

Có lẽ là vì bản năng của thân thể này, nên mỗi lần nghĩ đến những kí ức liên quan đến bố mẹ, tim cô lại đau đớn hệt như bị kim đâm, làm gián đoạn hồi ức của cô.

Thích Ánh nghĩ, thiếu nữ ấy nhất định đã rất bi thương.

Vì bản năng của kí ức, nên thế giới xa lạ này với cô mà nói, đâu đâu cũng lộ ra sự quen thuộc.

Lần đầu tiên nhìn thấy ti vi, cô cũng không hề ngạc nhiên, chỉ là cuối cùng khi lên giường ngủ mới cảm thấy thần kì.

Cô hệt như người sinh ra trong thời đại này, điều duy nhất không quen chính là tai điếc và không nói được do tai nạn gây ra, mà sự cố ngoài ý muốn này là vì cái chết của bố mẹ.

Bố của nguyên chủ là một vị cảnh sát điều tra ma túy, trong một lần sau khi phá được vụ án buôn lậu ma túy lại bị nhóm tội phạm kia trả thù, bắt cóc nguyên chủ và mẹ của cô ấy. Trong quá trình giải cứu, tên tội phạm nổi điên ấn kíp nổ bom, nhóm tội phạm tuy đều phải đền tội nhưng bố mẹ của nguyên chủ cũng vì bị thương nặng mất đi, chỉ có mỗi mình cô còn sống.

Giải quyết xong hậu sự của bố mẹ, nguyên chủ được cậu Du Trình đón về Hải Thành, nhưng cô gái nhỏ không cách nào chấp nhận việc bố mẹ mất nên cuối cùng cô lựa chọn cách tự tử đến kết thúc đời mình.

Khoảng thời gian Thích Ánh vừa tỉnh lại, cậu và mợ dường như canh gác bên cô hai mươi tư giờ, sợ cô lại làm chuyện ngốc. Cho đến khi bác sĩ tâm lý tiến hành giúp cô làm kiểm tra, các trạng thái tâm lý đều bình thường, Thích Ánh mới được cậu đón từ viện điều dưỡng về nhà.

Cậu đối với cô rất tốt, mợ tuy nóng tính nhưng cũng là người khẩu xà tâm phật, đến cả cậu em trai Du Trạc bốc đồng, cứ cách một tiếng sẽ gõ cửa phòng, bước vào nhìn xem tình trạng của cô.

Đây chính là tình thân mà Thích Ánh chưa từng có.

Cô là cô nhi trong thời loạn thế, lớn lên trong lúc binh ngựa hoảng loạn, chiến tranh sợ hãi, năm mười bốn tuổi chạy nạn, bị cường đạo áp giải lên núi, vốn muốn đâm đầu chết để bảo vệ sự trong trắng, tướng quân lại giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, cứu cô ra ngoài.

Tướng quân cả người mặc khôi giáp sắt, ngồi trên lưng ngựa đen, nhàn nhạt hỏi cô: “Có chỗ để đi không?”

Cô rưng rưng lắc đầu, tướng quân liền khom người đưa tay, vòng qua eo cô, ôm cô lên ngựa. Từ đấy, phủ tướng quân trở thành nhà của cô.

Tướng quân chưa cưới vợ, cả phủ tướng quân chỉ có mỗi mình cô. Tướng quân nhận cô về làm thiếp, tuy hắn hằng năm chinh chiến hiếm khi về nhà, nhưng lại dặn dò trên dưới phủ tướng quân phải đối xử với cô thật tốt.

Cô đem tim gan cùng cả người đều giao cho tướng quân oai phong một cõi ấy, cô nghe được bá tánh trong thiên hạ ca tụng, kính ngưỡng chiến thần trong lòng mình thế nào, lại không ngờ đến, chiến thần cũng sẽ có ngày chiến tử sa trường.

Tướng quân có yêu cô hay không.

Thích Ánh không biết.

Nhưng cô yêu tướng quân.

Mạng này là tướng quân cho, tướng quân chết rồi, cô ở trên đời này cũng không còn gì vấn vương. Nhưng lại hi vọng sau khi chết có thể được chôn cùng, được chết cùng huyệt chính là vinh hạnh lớn nhất của cô.

Làm sao cũng không nghĩ đến, ông trời không chỉ không để cô chết, mà còn đưa cô đến một thế giới không có chiến tranh loạn lạc, hòa bình tươi đẹp như thế này. Nơi đây cái gì cũng tốt cả, chỉ là không có tướng quân.

Mưa bão duy trì được vài ngày, cuối cùng cũng sáng sủa lại, cách ngày đi học chỉ còn hai ngày.

Khoảng thời gian trước, cậu Du Trình đã giúp Thích Ánh làm xong thủ tục nhập học, lớp 11 cô chuyển đến Nhất Trung của Hải Thành, cũng chính là trường cấp ba mà Du Trạc vừa thi vào.

Thích Ánh không biết làm sao để tiếp tục cuộc sống này. Đối diện với thế giới hoàn toàn mới lạ này, cô chần chờ mà bàng hoàng.

Nhưng cô không muốn phụ đi tình thân này, cô nguyện ý nghe lời cậu, đi làm chuyện khiến họ yên tâm.

Theo lẽ thường, Thích Ánh bây giờ không thích hợp học trường cấp ba bình thường.

Cô không nghe thấy cũng không thể nói chuyện, trường câm điếc phù hợp với cô hơn. Nhưng bác sĩ tâm lý kiến nghị, hoàn cảnh bình thường sẽ thích hợp với sự chữa trị và hồi phục của Thích Ánh hơn. Cô cần tiếp xúc với mọi người, cần phải kết giao với các bạn cùng lứa.

Thính lực của cô vì vụ nổ gây ra ngoại thương chữa trị vài lần nữa sẽ khỏi. Nhưng mất đi tiếng nói lại là vì chịu hoảng sợ tâm lý mà bị thương, biện pháp chữa trị không giúp đỡ được nhiều, chỉ có thể từ từ phục hồi.

Sau khi sự cố xảy ra, bố Thích Ánh được phong liệt sĩ, Thích Ánh cũng thành con liệt sĩ. Có sự giới thiệu bên cảnh sát, thủ tục nhập học của cô càng dễ dàng hơn, hiệu trưởng còn được lãnh đạo thị cục cố ý căn dặn, hi vọng con liệt sĩ có thể cảm nhận được sự tôn trọng cùng thân thiện ở đây, loại chuyện kì thị cùng tẩy chay tuyệt đối không được xảy ra.

Hiệu trưởng cũng biết tính nghiêm trọng của việc này, nên chọn đi chọn lại chủ nhiệm lớp khối 11, cuối cùng chọn lớp 11/2. Thành tích tốt, không khí tốt, học sinh đầu gấu ít, liên tục là lớp ưu tú và giáo viên chủ nhiệm ưu tú hai năm liền, chọn lớp 11/2 là chuẩn nhất.

Chủ nhiệm lớp Lưu Khánh Hoa bị hiệu trưởng gọi vào phòng làm việc bàn bạc cả tiếng, cuối cùng cuộn chặt tay bảo đảm: Nhất định sẽ để bạn học Thích Ánh cảm nhận được sự ấm cúng như người một nhà ở đây.

Ngày khai giảng, Du Trình lái xe đưa Du Trạc và Thích Ánh đến cổng trường.

Du Trình từ mấy ngày trước đã luyên thuyên không ngừng dặn dò Du Trạc, trong trường nhất định phải bảo vệ chị gái thật tốt, sau khi tan học cậu có thể không đi vệ sinh nhưng nhất định phải đi đến lớp 11/2 xem chị gái có bị bắt nạt không.

Cha con hai người biết Thích Ánh không nghe thấy nên nói chuyện cũng không kiêng kỵ.

Du Trình nói: “Chị con xinh đẹp, lại không biết nói chuyện, tính tình thì hướng nội, những nam sinh kia thích nhất là bắt nạt loại con gái ngoan ngoãn này, con không thể để mặc chuyện này, nếu không để con học Tae Kwon Do làm gì chứ.”

Du Trạc: “Tóm lại là con học Tae Kwon Do chỉ là vì đánh nhau ư, thế mà lần trước con đánh nhau bị mời phụ huynh, bố còn trước mặt giáo viên đánh con.”

Du Trình: “Vì chị con đánh nhau thì được. Những người khác, không được.”

Du Trạc: “...”

Đến cổng trường, Du Trình mở cửa xe. Thích Ánh mang cặp, mặc đồng phục trắng xanh, tóc đen buộc cao sau đầu, gương mặt chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt trong veo xinh đẹp, đôi môi mỏng mím lại cong lên nụ cười nhàn nhạt, chiếc cằm xinh xắn, đẹp đến tựa như nụ hoa tường vi chớm nở.

Du Trình lấy điện thoại gõ chữ: Nếu có người dám bắt nạt cháu, thì tìm thầy cô trước, sau đó để thầy cô gọi điện thoại cho cậu. Nhớ số điện thoại của cậu rồi chứ?

Thích Ánh gật đầu.

Du Trình lại gõ: Tiểu Trạc học lớp 10/7, chính là lớp ngay ngả rẽ lầu một, có chuyện gì đều có thể đến tìm nó.

Thích Ánh liên tục gật đầu.

Du Trình vẫn muốn gõ chữ, Du Trạc không nhẫn nại cầm lấy cặp Thích Ánh, “Đi thôi, muộn rồi. Bố, bố về đi, hệt như gà mái già vậy.”

Thích Ánh bị Du Trạc kéo đi vài bước, quay đầu nhìn Du Trình, ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt.

Du Trình lo lắng đứng tại chỗ, nhìn gương mặt xinh đẹp của cháu gái, lại nhớ đến chị mình, liên tục thở dài vài tiếng, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Thích Ánh mới lên xe.

Vừa đóng cửa xe, tiếng gầm rú chói tai từ xa truyền đến, sau đó một chiếc xe phanh gấp dừng ngay trước cổng trường.

Tiếng phanh xe quá kịch liệt, người đi đường còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, liên tục nhìn sang, đến cả bảo vệ trong trường cũng bị kinh động, vội vã chạy đến.

Một thiếu niên mặc áo thun đen từ chiếc mô tô leo núi đỏ đen bước xuống xe, dáng người rất cao, tóc bị gió thổi loạn. Anh khoác đồng phục lên vai, trong miệng nhai kẹo cao su, nghiêng đầu huýt sáo với bảo vệ.

Gương mặt ngả ngớn, cả người du côn.

Bảo vệ hình như nhận ra anh là ai, không dám cản, lui về sau.

Thiếu niên vắt đồng phục trên vai, làm như không có chuyện gì bước vào cổng trường.

Du Trình nhíu mày.

Nhất Trung sao lại có loại học sinh vừa nhìn liền biết là một thiếu niên bất lương như thế này chứ.

Vài nữ sinh đi ngang qua xe ông, ríu rít thét lên.

“Đại ca cùng mô tô của anh ấy đều soái cả, muốn sờ quá.”

“Sờ người hay sờ xe?”

“Đều muốn.”

“Ngậm mồm cậu lại, để Tiết Mạn Thanh nghe thấy thì sẽ đánh chết cậu đấy.”

“Xì, Quý Nhượng lại không thích cậu ấy. Tớ nghe có người đồn, lúc nghỉ hè Tiết Mạn Thanh tổ chức tiệc sinh nhật phô trương cho Quý Nhượng, kết quả Quý Nhượng cũng không xuất hiện.”

“Còn có người nói Quý Nhượng đua xe mô tô bị bắt đấy. Bây giờ cậu ấy chẳng phải vẫn yên ổn sao, còn dám chạy xe đến trường, điều này chứng minh tin đồn không đáng tin.”

“Thế thì chưa chắc, đại ca nhà giàu, chỉ cần không phải là chuyện giết người phóng hỏa, chuyện gì không thể giải quyết được chứ.”

Vài nữ sinh càng đi càng xa, hàng mày của Du Trình nhíu lại sắp có thể kẹp được bút chì rồi. Đám nhỏ này không biết đến đây học hành hay là đến tìm đối tượng nữa.

Phải bảo Du Trạc chú ý hơn nữa, không thể để Thích Ánh bị những bạn học hư hỏng này nhìn trúng.

Về phần Thích Ánh, ông ngược lại không lo lắng.

Ánh Ánh ngoan như thế, nhất định sẽ cách những thiếu niên bất lương này thật xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi