TIỂU TIÊN NỮ TRONG LÒNG ĐẠI CA

Du Trạc than thở gọi cho Du Trình còn đang tăng ca.

Du Trình nghe con trai lên án xong, im lặng nửa ngày, thở dài: “Mua đã mua rồi, bỏ đi. Đợi năm nay bố có tiền thưởng cuối năm lại mua máy tính cho con sau.”

Du Trạc phẫn nộ không thôi: “Đây chỉ là chuyện của một chiếc máy tính sao, đây là vấn đề về nguyên tắc, nếu mẹ cứ tiếp tục như thế, hôm nay là mua bảo hiểm cho bạn học cũ, ngày mai lại mua thực phẩm chức năng cho bạn học cũ, không biết sẽ bị lừa bao nhiêu nữa.”

Du Trình bên kia truyền đến tiếng gõ chữ tách tách, vẫn đang tăng ca, ông từ tốn nói: “Xem như để mẹ con mua một phần yên tâm vậy. Từ khi nhà cô con xảy ra chuyện, bà ấy vẫn luôn lo lắng, tối cũng không ngủ ngon giấc, lo lắng bố cùng bà ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con sẽ không nơi nương tựa, không thể nào một mình lớn khôn. Mua bảo hiểm cũng khá hay, nếu thật sự có chuyện gì, ít ra con cũng có một phần đảm bảo.”

Du Trạc không nói gì nữa.

Cậu còn nhỏ, tính tình trẻ con, cả nhà cô xảy ra chuyện tuy mang đến một cú sốc lớn với cậu, nhưng ngoài việc cậu cảm thấy buồn buồn cùng suy nghĩ muốn chăm sóc tốt cho chị gái ra, cậu không còn nghĩ đến chuyện gì khác.

Nhưng vợ chồng Du Trình bị chuyện này đả kích, không thể không lần nữa xem xét lại cuộc sống thường ngày của mình.

Lúc sự cố chưa giáng xuống đầu mình, bạn mãi mãi không biết nó có bao nhiêu đáng sợ, cho đến khi tận mắt nhìn thấy nó hủy hoại một gia đình vốn dĩ vô cùng hạnh phúc, êm đẹp.

Tận mắt nhìn thấy Thích Ánh vốn có tương lai sáng lạn từ trên mây rơi xuống vực sâu, từ một thiếu nữ thích cười, rạng rỡ như mặt trời chợt biến thành một cô nhi không thể nói, không thể nghe.

Không ai biết cô ấy thật sự là đã khá lên hay là núi lửa đang cố gắng áp chế, cuối cùng sẽ có một ngày phun trào.

Du Trạc gác máy.

Ngô Anh Hoa đã bày thức ăn lên bàn, lớn tiếng gọi cậu rửa tay ăn cơm, Thích Ánh bên cạnh ngoan ngoãn xếp bát đũa. Du Trạc thích vừa uống canh vừa ăn cơm, cô đặc biệt lấy một bát canh riêng cho cậu.

Du Trạc nghĩ lại lời bố, lại nhìn Thích Ánh, trong lòng thầm cuộn chặt tay.

Chị cậu là nữ sinh ngoan ngoãn như thế này, ngàn vạn lần không thể để kẻ khốn nạn như Quý Nhượng nhúng chàm.

Ăn cơm xong quay về phòng, Du Trạc nhắn tin cho Dương Tâm Viễn, bảo cậu để ý động tĩnh của Quý Nhượng. Dương Tâm Viễn có biệt danh là Dương vạn dặm, được xưng là có thể nắm bắt thông tin ngoài vạn dặm trong lòng bàn tay, dù sao đi nữa người ta cũng đã tham gia vào hơn hai trăm nhóm QQ.

Dương Tâm Viễn gửi icon đỡ trán: Sao cậu cứ dính vào anh thế, người này thật sự không dễ đụng vào, lần trước cậu có thể nguyên vẹn rút lui là vì cậu may mắn, cậu thật sự muốn bị tẩn vào ICU ư?

Du Trạc: Bảo cậu để ý thì cứ để ý đi, đừng nói nhiều lời nhảm nhí.

Dương Tâm Viễn: Người anh em, cậu cứ như thế, tớ thật sự hoài nghi cậu có ý với Quý Nhượng.

Du Trạc: Con mẹ nó, tớ thấy cậu muốn bị tẩn vào ICU rồi.

Dương Tâm Viễn:...

Ngày mai là thứ sáu, trường học quy định có thể không cần mặc đồng phục, Ngô Anh Hoa trước khi ngủ còn chọn xong quần áo cần mặc cho Du Trạc và Thích Ánh.

Trước đó không lâu, bà đi dạo trung tâm thương mại mua được một chiếc đầm liền tay lửng, nên lấy ra là phẳng, để cho Thích Ánh xem thử.

Viền váy có hoa nhí trắng, mặc lên tạo cảm giác vừa tôn da vừa gầy, Thích Ánh mặc vào quả nhiên đẹp mắt hệt như tưởng tượng của bà.

Ngô Anh Hoa vẫn vô cùng hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, Du Trạc đánh răng xong ra ngoài, vừa nhìn thấy đôi chân vừa trắng vừa dài cùng chiếc eo nhỏ thon của chị mình, cậu lập tức bất mãn nói: “Chiếc váy này không đẹp chút nào.”

Ngô Anh Hoa trừng mắt nhìn cậu: “Con hiểu gì chứ, đi ngủ đi.”

Du Trạc không chịu buông tha: “Mẹ đổi thành quần cho chị ấy đi, thật sự là không đẹp mà, học sinh cấp ba hiện giờ ai còn mặc thế chứ, quê mùa lắm.”

Ngô Anh Hoa bán tín bán nghi, bắt đầu nghi ngờ gu thẩm mỹ của mình, “Thật ư?”

Du Trạc gật đầu chắc nịch: “Nữ sinh bây giờ thật sự thích mặc quần jeans áo thun, đơn giản, phóng khoáng, có khí chất.”

Ngô Anh Hoa lại quay đầu nhìn Thích Ánh vài cái, bị con trai nói như thế, bà cũng cảm thấy không còn đẹp như vừa nãy rồi.

Sáng hôm sau thức dậy, Du Trạc nhìn thấy Thích Ánh mặc quần jeans áo thun từ phòng ngủ bước ra, lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm.

Đến trường, quả nhiên là trăm hoa đua sắc.

Cả tuần chỉ có một ngày này, nữ sinh đều tranh thủ ăn diện trong phạm vi được nhà trường cho phép, Thích Ánh ăn mặc rất quy củ, không hề bắt mắt chút nào, tầm mắt rơi trên người cô đương nhiên cũng ít đi rất nhiều.

Du Trạc vô cùng hài lòng về chuyện này.

Thầm nhấn like khen sự cơ trí của mình.

Sau đó có người gọi ‘em trai’, đuổi theo. Vai Du Trạc bị vỗ một cái, Nhạc Lê mặc váy yếm thở hổn hển đứng sau lưng cậu: “Gọi cậu sao không nghe hả?”

Khóe mắt Du Trạc giật giật, không đáp.

May mà Nhạc Lê rất nhanh liền dời đi chú ý, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Thích Ánh: “Ánh Ánh, sao cậu lại mặc quần chứ, không phải hôm qua đã hẹn hôm nay sẽ cùng nhau mặc váy, tan học sẽ đến thành Ngân Tượng dạo phố sao?”

Tuy không nghe thấy nhưng nhìn sắc mặt Nhạc Lê cũng hiểu được cô nàng đang nói gì. Thích Ánh có chút ngại ngùng, dùng ánh mắt có lỗi nhìn cô, lấy điện thoại gõ chữ: “Xin lỗi mà, là mợ chọn quần áo cho tớ, tuần sau tớ nhất định sẽ mặc váy chung với cậu.”

Du Trạc lướt nhìn nội dung trên màn hình, lạnh lùng nhìn Nhạc Lê: “Chân thô như thế còn mặc váy.”

Nhạc Lê lập tức bùng nổ: “Cậu nói chân ai thô?”

Du Trạc: “...”

Con gái không chịu đối mặt với hiện thực quả là rất đáng sợ, trốn thôi trốn thôi.

Nhạc Lê thở phì phò kéo Thích Ánh bước về lớp, lúc bước vào tòa nhà giảng đường, thầy giáo thể dục đẹp trai Thẩm Ước bước đến. Vẻ mặt của Nhạc Lê lập tức thay đổi, có chút khẩn trương lại có chút xấu hổ.

Thẩm Ước nhìn cô, cười một cái, rõ ràng là nhận ra cô học trò này, Nhạc Lê nhỏ giọng chào: “Chào thầy Thẩm.”

Thẩm Ước gật đầu, cười: “Chào buổi sáng.” Nụ cười của anh thật rạng rỡ, hệt như ánh bình minh, “Em mặc váy yếm rất đáng yêu.”

Vành tai Nhạc Lê lập tức đỏ lên, vội kéo Thích Ánh đang vẫy tay với thầy Thẩm chạy lên cầu thang.

Lúc vào lớp học, nữ sinh trong lớp đều vây quanh lớp phó văn thể mỹ Triệu Đô Nam, giọng nói mang theo ý ngưỡng mộ bàn về chiếc váy nghe nói được cô ruột bên Mỹ mua về.

Nhạc Lê không thích Triệu Đô Nam, cảm thấy cô nàng giả tạo, hơn nữa năm ngoái cô nàng là hoa khôi trong lớp, học kì này Thích Ánh vừa chuyển đến, mọi người đều nói hoa khôi sắp đổi người rồi, Triệu Đô Nam vài lần đều tỏ thái độ trước mặt Thích Ánh, khiến cho Nhạc Lê tức đến muốn cắn cô ta.

Nhìn thấy hai người bước vào, tầm mắt của Triệu Đô Nam liền quét lên người Thích Ánh một lượt, gương mặt quả nhiên là vẻ mặt của người thắng cuộc, vừa nhìn liền thấy bực.

Nhạc Lê để cặp xuống, vừa lấy vở bài tập ra, vừa cố ý lớn tiếng trò chuyện với lớp phó Vương Bác Thông sau lưng cô: “Tớ vừa rồi ở cổng trường gặp Tiết Mạn Thanh, cậu ấy mặc phiên bản giới hạn của hãng XX. Còn đám chị em bên cạnh cậu ấy nữa, logo hàng hiệu dưới ánh nắng sáng lấp lánh, đặc biệt đẹp mắt.”

Vương Bác Thông từ xấp đề giải ngẩng đầu, đẩy gọng mắt kính đen trên sống mũi: “Hả?”

Triệu Đô Nam cũng nghe thấy, hậm hực mỉa mai: “Bây giờ có vài học sinh cấp ba học tập chẳng ra sao, mà lòng sân si, đố kỵ lại rất ghê gớm, nhìn thấy hàng hiệu liền quỳ liếm. Hừ, cũng phải xem bản thân có mua nổi không chứ.”

Nhạc Lê quay đầu cười, lộ ra hai lúm đồng điếu: “Mua không nổi, dù sao đi nữa tôi cũng không có cô ruột ở bên Mỹ đặt hàng cho.”

Triệu Đô Nam: “Cậu!”

Chủ nhiệm Lưu Khánh Hoa từ ngoài cửa bước vào, trong tay cầm một xấp đề thi: “Ngồi vào chỗ, tiết tự học buổi sáng làm bài kiểm tra trắc nghiệm.”

Lớp học cuối cùng cũng yên phăng phắc.

Nhạc Lê dọn dẹp xong sách vở, lại nhắc nhở Thích Ánh đang ngoan ngoãn đọc sách đến giờ kiểm tra rồi.

Cô đột nhiên cảm thấy, có lúc không nghe thấy cũng khá tốt.

Ít nhất là lúc tiếp nhận ác ý, sẽ giảm đi một nửa.

Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết sinh học. Thầy sinh học là một chàng trai hơn hai mươi vừa tốt nghiệp, vô cùng tốt bụng, mỗi lần chỉ cần tiết thầy rơi vào tiết cuối, đều sẽ được tan học sớm hơn hai phút, để mọi người có thể đi trước giành được món ăn trong căn tin.

Lần này cũng thế, thầy nhìn đồng hồ đeo tay, dọn dẹp giáo án, thấp giọng nói: “Các bạn, vẫn như trước đây, không ồn ào, không la hét, len lén chạy, đừng ảnh hưởng đến những lớp khác, quan trọng nhất là đừng để giám thị phát hiện trừ lương của thầy đấy, nếu không các em phải bồi thường nha.”

Học sinh lớp 11/2 đều gật đầu chắc nịch.

Thầy khoát tay, mọi người liền hệt như mèo vậy, bước chân thật khẽ chạy ra bên ngoài, đến lúc chạy ra khỏi giảng đường, chuông tan học vang lên, học sinh lớp 11/2 chạy bước lớn vào căn tin, trên mặt lộ ra nụ cười thắng lợi.

Kết quả là hôm nay có năm lớp học thể dục.

Nhạc Lê tâm tâm niệm niệm muốn ăn sườn xào chua ngọt, đứng há hốc nghe dì căn tin lớn giọng hô: “Phần sườn xào chua ngọt cuối cùng.”

Mà trước mặt cô còn có bảy tám người đang xếp hàng.

Mỗi ngày căn tin không thể làm nhiều sườn xào chua ngọt thêm ư, bày đặt hunger marketing* gì chứ?

(*Tiếp thị đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.)

Nam sinh đứng đầu vừa đưa khay cơm của mình ra, vừa nghe câu này, liền bị dọa đến run tay, vội vàng rụt khay cơm về, nói với dì căn tin: “Cháu không cần, cháu không cần.”

Dì căn tin nhìn học sinh đằng sau.

Học sinh thứ hai: “Cháu cũng không cần, cháu cũng không cần.”

Nhất thời, bảy tám học sinh trước mặt Nhạc Lê và Thích Ánh đều chạy đi cả, Nhạc Lê cùng dì căn tin thắm thiết nhìn nhau.

Dì căn tin: “Cháu có lấy không?”

Nhạc Lê: “Cháu không dám lấy.”

Cô vẫn còn nhớ lần trước đám người Khuất Đại Tráng vì một phần sườn xào chua ngọt mà đánh đến sứt đầu vỡ máu.

Cô kéo Thích Ánh muốn rời đi.

Thích Ánh khó hiểu.

Rõ ràng vẫn còn một phần, tại sao mọi người đều chạy cả rồi, cô vừa đến trường mấy ngày nay, đã nghe danh rất nhiều lần, kết quả lại chưa ăn lần nào, rất tò mò mùi vị của nó.

Thích Ánh chỉ trước mặt mình, dùng khẩu hình nói với Nhạc Lê: “Tớ muốn ăn cái đó.”

Nhạc Lê: “Lần sau, lần sau, chúng ta lần sau sẽ ăn.”

Lúc nói chuyện, đám người Khuất Đại Tráng đã xông đến, vừa nhìn thấy phần cuối cùng, lập tức kêu rên, cậu ta lớn giọng gọi: “Anh Nhượng đâu, mau gọi anh Nhượng đến đây, chỉ còn một phần thôi.”

Bọn họ hẳn vừa chơi bóng xong, cả người đầy mồ hôi, Quý Nhượng đi cuối cùng, áo thun đen bị mồ hôi làm ướt đẫm, anh xắn tay áo lên đến vai, lộ ra đường cong gầy gầy của cánh tay.

Thích Ánh không thấy Quý Nhượng, cô đang nhìn chằm chằm phần sườn xào chua ngọt ấy.

Nhạc Lê khóc không ra nước mắt: “Ánh Ánh ngoan, chúng ta lần sau hẵng ăn.”

Khuất Đại Tráng đã chuẩn bị quẹt thẻ, Quý Nhượng vỗ đầu cậu một cái: “Hôm nay không muốn ăn món này.”

Khuất Đại Tráng nói: “Thế em ăn.”

Quý Nhượng không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Khuất Đại Tráng: “Không ăn, không ăn, đi thôi đi thôi.”

Thế là Nhạc Lê vô duyên vô cớ có được phần sườn xào chua ngọt cuối cùng, điều này khiến cô nàng bất giác nghi hoặc, bản thân chẳng lẽ là con trời trong truyền thuyết ư?

Thích Ánh lúc này mới nhìn thấy Quý Nhượng rời đi.

Cô mấp máy môi, nhìn bóng lưng cao gầy của anh, rốt cuộc cũng đem hai chữ “tướng quân” nuốt xuống, cũng ngăn lại bước chân muốn đuổi lên trước.

Học sinh trong căn tin dần đông lên, lại đến thời điểm đông đúc nhất trong ngày.

Nhạc Lê dẫn Thích Ánh gọi món xong, liền tự đi về đám bạn của lớp mình.

Quý Nhượng đã ngồi vào vị trí dành riêng cho mình, trước mặt bày khay cơm phong phú, đũa đặt một bên nhưng vẫn chưa ăn, anh dựa ghế nghịch di động.

Mắt thấy Thích Ánh đi về hướng mình.

Anh bất giác nhúc nhích, hơi ngồi thẳng lưng hơn chút.

Sau đó liền nhìn thấy Thích Ánh cười với anh một cái, cầm khay cơm bước qua người anh, ngồi ở một chiếc bàn khác.

Quý Nhượng:...

Đệch.

Buồn bực cầm đũa, một khay cơm bỗng đặt trước mặt anh.

Nhưng người không ngồi xuống, có chút ngượng ngùng, gương mặt mang theo ý cười đứng bên cạnh, dịu giọng hỏi anh: “Quý Nhượng, tớ có thể ngồi ở đây không? Tối qua tớ gặp chú Quý, chú ấy bảo tớ...”

Quý Nhượng không thèm ngẩng đầu: “Cút đi.”

Tầm mắt xung quanh liền nhìn sang, cả người Tiết Mạn Thanh có chút run rẩy, nụ cười cũng sắp không duy trì nổi rồi: “Quý Nhượng, tớ...”

Anh đập đũa xuống, mỡ trên đũa văng tung tóe lên chiếc đầm liền trắng phiên bản giới hạn của cô nàng.

Ai cũng không dám nói gì.

Tiết Mạn Thanh dường như sắp bật khóc, khay cơm cũng không cầm, cắn răng xoay người rời đi.

Quý Nhượng nói: “Mang đồ của cô đi.”

Cả người Tiết Mạn Thanh càng trở nên cứng đờ hơn, dưới biết bao ánh nhìn, cô không thể không xoay người cầm khay cơm của mình rời đi, sau đó liền đi một mạch đến khu thức ăn thừa, đến cả khay cơm đều đổ đi, ném toàn bộ vào trong.

Thật ra cô ta rất hiếm khi đến căn tin ăn cơm.

Nếu không phải bảo mẫu trong nhà đưa đến thì là đến nhà hàng cao cấp ăn. Cho đến hai hôm trước, cô ta nghe nói Quý Nhượng trước giờ không ngồi cùng bàn ăn cơm với người khác lại để học sinh đặc biệt kia ngồi đối diện anh.

Đêm qua cô ta theo bố tham gia một buổi tiệc, gặp được Quý Vĩ Ngạn, bố của Quý Nhượng.

Quý Vĩ Nhạn biết cô ta cùng trường với Quý Nhượng, lúc gặp được sẽ cùng cô ta trò chuyện vài câu, nghe ngóng tình hình của Quý Nhượng, trước lạ sau quen, cứ gọi chú Quý chú Quý, liền cho rằng bản thân khác biệt.

Cô đem chuyện học sinh đặc biệt kể cho Quý Vĩ Ngạn nghe, Quý Vĩ Ngạn quả nhiên rất vui, bảo: A Nhượng vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, hệt như mẹ nó vậy, mềm lòng.

Tiết Mạn Thanh phẫn nộ nghĩ, mềm lòng cái rắm.

Vở kịch ồn ào trong căn tin trở thành tin đề tài hóng hớt suốt một khoảng thời gian rất dài về sau.

Dương Tâm Viễn nhận chuyện nhờ vả của anh em, liền đem chuyện này thêm mắm thêm muối nói với Du Trạc không thích ăn ở căn tin nghe.

Du Trạc hoảng hốt: “Anh ta dùng khay cơm đánh Tiết Mạn Thanh ư?”

Du Tâm Viễn: “Thế thì không, chậc chậc, váy phiên bản giới hạn, cả người đều là thức ăn, Tiết Mạn Thanh ném lại một câu ‘Anh đợi đấy, tôi sẽ không để anh sống yên đâu’, sau đó liền ôm mặt vừa khóc vừa chạy ra ngoài.”

Du Trạc: “Vở kịch cậu nói, tớ hình như đã xem ở bộ phim truyền hình nào rồi.”

Dương Tâm Viễn: “Cho nên nói cậu và chị cậu quá may mắn, hai lần rơi vào trong tay anh đều không có chuyện gì. Phải rồi, còn có chuyện này, tớ trong nhóm ‘Cuồng long qua sông’ nhìn thấy, người của Tam Trung sau khi tan học sẽ dẫn người chặn đánh Quý Nhượng.”

Du Trạc: “Lại là đám người Tam Trung, họ là keo da chó ư? Sao cứ chặn đánh Quý Nhượng, rồi mỗi lần trở về đều bị anh ta đánh đến tè ra quần rồi, bị đánh chưa đủ ư?”

“Mối thù cướp vợ sao có thể nói xong là xong, hơn nữa lần này không giống, nghe nói Trương Đại Thanh tìm đám côn đồ đến, thề sẽ cho Quý Nhượng một bài học khó quên.”

Du Trạc thoáng trầm tư, đôi mắt chợt sáng lên.

Cơ hội để chị cậu nhìn thấy bộ mặt thật của Quý Nhượng đến rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi