TÌNH CHỊ DUYÊN EM

Rõ ràng lời cái Yến rất có lý, nhưng bản thân tôi lại có một linh cảm không đúng. Tôi nhìn Yến đáp lại:

– Có lẽ thế thật.

– Ừ, vì bà cả vốn không thích cô, thực lòng trước kia bà cả đã từng định mang trầu cau sang rước cô Giang về rồi đấy. Bà cả với bu cô Giang thân nhau lắm, lại cùng con nhà quan nữa nên việc ông Lý lấy cô cho cậu Bảo chẳng những khiến bà cả không thích mà mối quan hệ giữa hai gia đình cũng có những rạn nứt. Cô là nguyên nhân thế nên bà cả không thích cô cũng dễ hiểu mà.

– Tôi biết rồi,

– Thế thôi, tôi về đây không dì lại gọi. Nhưng mà cô nghỉ ngơi đi nhé. Muốn ăn gì cứ bảo tôi nhé, dì tôi ở nhà nấu cho.

– Được rồi, cảm ơn cô.

Khi cái Yến đi khuất, tôi khẽ xoay lưng vào tường, thuốc nó bôi đúng thực cảm giác đỡ đau rất nhiều nhưng trong lòng tôi vẫn thấy nặng trĩu. Rốt cuộc, chuyện này cái Yến nói đúng hay linh cảm của tôi đúng? Đến tối cậu Bảo mang một bát cháo vào, tôi nhìn cậu áy náy nói:

– Từ mai cậu cứ để cái Mít đút cháo cho tôi là được. Cần gì cậu phải đích thân vậy đâu, tôi biết cậu lo cho tôi nhưng đường đường là công tử con nhà ông Lý mà làm thế này tôi e người ta nói ra nói vào.

Cậu nhìn tôi bình thản đáp:

– Ai bảo tôi lo cho cô, chẳng qua vú Bảy đưa cái Mít sang làng bên khám bệnh, gia nô thì đi ra đồng trông tôm cả rồi, không có ai sợ cô chết đói rồi biến thành cô hồn vất vưởng không siêu thoát lại kéo tôi theo nên tôi phải cho cô ăn thôi.

Tôi cố nuốt nước bọt cho đỡ tức, mùa dưa bở có khác, tôi cứ nốc nấy nốc để rồi giờ nghẹn không nuốt trôi. Cậu Bảo thấy vậy liền ấn liền mấy thìa cháo cho tôi, đến khi ăn xong tôi tự dưng buột miệng hỏi:

– Cậu Bảo, tôi nghe nói bà cả muốn cậu lấy cô Giang mà cậu không thích, cậu lại cũng không thích lấy tôi. Phải chăng cậu có mối khác của riêng cậu, cậu thầm thương trộm nhớ ai hở cậu?

– Ừ.

Vậy là trong lòng cậu có người khác thật. Tự dưng tôi thấy hơi buồn buồn liền hỏi tiếp:

– Người đó là ai vậy? Có đẹp không? Sau này cậu lấy người đó làm chính thất thay tôi đúng không?

– Ừ.

– Con quan hở cậu.

– Không.

– Vậy con nhà ai? Ở làng Liễu hay làng Vân?

– Cô hỏi làm gì, bị đánh đau như vậy mà vẫn cứ nói được, tài thật.

– Tôi bị đau lưng chứ có đau mồm đâu.

– Cô thì kinh rồi, miệng lưỡi giảo hoạt. Thôi nằm nghỉ đi, tôi về buồng đây.

– Cậu Bảo!

– Sao?

– Nhớ để tôi một suất làm vợ lẽ đấy, cậu mà bán tôi vào lầu xanh tôi sẽ tự vẫn rồi ám cậu hết đời.

– Phét lác, nhìn cô là biết ham sống sợ chết, định doạ tôi chắc. Mà cô thích làm vợ lẽ của Bảo công tử tôi đến vậy sao?

– Không! Ai bảo tôi thích làm lẽ chứ? Tôi chỉ thích lấy chồng mà chồng tôi chỉ có mình tôi thôi. Nhưng mà tôi làm gì có diễm phúc ấy, cậu chắc chắn sẽ không đời nào tha cho tôi để tôi đi kiếm tấm chồng tử tế rồi. Cậu gian ác thế mà, vậy nên tôi chỉ xin mụn con từ cậu thôi, có cái niềm vui sau này tuổi già cậu ợ.

Cậu nghe xong trợn trừng hai mắt nhìn tôi sau đó đứng dậy thổi tắt ngọn đèn dầu. Tôi trước nay ngủ lúc nào phải có ánh lửa của đèn dầu vì hơi sợ ma… vậy nên bị cậu thổi mất tôi liền run rẩy nói:

– Cậu Bảo, sao lại tắt đèn của tôi.

– Thế cho đỡ tốn dầu

Trời ơi, nhà giàu mà ki bo, keo kiệt thế không biết. Tôi cố nín giận van xin:

– Thắp lên cho tôi đi, tôi sợ ma lắm không ngủ được.

– Ma nó sợ cô chứ cô sợ gì ma.

Cậu nói vậy, nhưng vẫn đánh lửa rồi lậu nhỏ đèn xuống rồi mới ra ngoài. Tôi nằm xoay ngang, xoay dọc, nghĩ rất nhiều thứ nhưng rồi cuối cùng lại nghĩ, giờ cứ phải khoẻ lại đã, mọi việc tính sau. Thế nên tôi khẽ kéo chăn rồi ngủ thiếp đi, đến nửa đêm sau một giấc ngủ dài bỗng dưng tôi thấy tiếng động nhẹ liền xoay người nhìn ra. Dưới ánh đèn dầu, tôi thấy cậu Bảo khom người xuống. Hình như cậu đổ dầu đầy cho tôi, cái mùi dầu hoả bốc lên xộc thẳng vào mũi. Dù cho cơn buồn ngủ lại ập đến, nhưng trong lòng tôi chợt cảm thấy áy náy, cậu có ki bo, keo kiệt như tôi nghĩ đâu nhỉ?

Tôi nằm ngủ tiếp đến canh năm thì buồn đi tiểu, dù vẫn còn đau lưng nhưng không còn cách nào khác đành lết xác đi. Đến khi vào xong giường gà cũng gáy mấy hồi. Tôi nằm xuống, chợt thấy sống lưng lạnh buốt, là lạnh buốt thật chứ không phải do cảm giác. Lúc này, trời cũng đã tờ mờ sáng, tôi mở mắt ra nhìn đột nhiên suýt gào lên. Rõ ràng ban nãy tôi đi về buồng vậy mà giờ tôi lại nằm ở ao. Gió hai bên thổi khá lớn, tiếng gió rít cùng lá cây lao xao, toàn thân tôi không rõ vì lạnh hay sợ hãi mà run lên bần bật. Bỗng dưng có một tiềng bùm rất lớn ở phía ao, tôi nuốt nước bọt nhìn xuống, lúc này không kìm được nữa mà gào lên. Ngay giữa ao là gương mặt của đứa bé trai trong giấc mơ lần trước, nó chỉ thò cái đầu lên mặt nước rồi cười lớn nói:

– Chị, xuống đây chơi với em.

Tôi dù đau lưng, nhưng cố sống chết đứng dậy chạy một mạch về. Thế nhưng không hiểu sao dù chạy đến đâu nơi tôi dừng chân vẫn là rìa ao quen thuộc. Tôi run rẩy, càng chạy càng đuối rồi trượt chân ngã uỳnh xuống. Hình như có ai kéo chân tôi, có tiếng trẻ con cười khanh khách. Tôi bị nước ập vào miệng hét toáng lên:

– Cứu, cứu tôi với.

Thế nhưng kêu một lúc vẫn chỉ thấy một màu đen xung quanh, không ai nghe được tiếng tôi, không ai cứu tôi. Tôi buông thõng hai tay, cố bám lên thành ao nhưng không được, cơ thể đã bị kéo ra một khoảng nước trống không mênh mông. Sống mũi tôi cũng cay xè, gào lên thảm thiết.

– Dung… Dung… cô sao thế.

Tôi đang khóc mà tiếng nói quen thuộc, cố mở mắt ra, đột nhiên thấy gương mặt cậu Bảo nhìn mình. Nỗi sợ hãi khiến tôi không kìm được ôm chặt cậu khóc nức nở. Cậu cứ để mặc tôi, còn vỗ vỗ nhẹ lên vai, đợi tôi khóc xong cậu mới nói:

– Cô mơ gì à? Sao mà hét ầm ĩ lên thế.

Tôi nhìn lại xung quanh, vẫn nằm trên giường, trên đệm bông, hoá ra lại là mơ. Lúc này tôi mới biết mình ôm chặt cậu Bảo quá rồi, mặt tôi còn sát sàn sạt cằm cậu. Sợ cậu hiểu nhầm tôi háo sắc, quyến rũ cậu tôi liền buông tay rồi kể lại mọi chuyện. Cậu Bảo nghe xong, sắc mặt đầy hoảng hốt hỏi lại:

– Đứa bé đó trông thế nào?

– Tôi thực sự không nhìn rõ, chỉ nhìn được dưới bóng tối thôi, đoán chừng ba tuổi chứ bản thân tôi không rõ.

Cậu Bảo chau mày, thở dài, rồi đặt tôi xuống an ủi:

– Thôi được rồi, cô nằm nghỉ ngơi đi đã.

– Nhưng mà đứa bé đó là ai vậy cậu? Xem chừng có vẻ cậu biết? Sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi chưa từng nhìn thấy nó, gặp nó bao giờ. Trước ở nhà thầy bu tôi tôi cũng không mơ như vậy.

– Ừ, chuyện này để sau tôi sẽ nói, vì giờ cô còn đang mệt cứ nghỉ ngơi đi. Hôm nay bu tôi không ở nhà, cô ngủ thoải mái bao giờ dậy cũng được.

Cậu nói xong thì đứng lên, tôi thấy vậy lí nhí nói:

– Cậu Bảo, cậu ở lại đây được không, khi nào tôi ngủ cậu hãy đi. Tôi… tôi hơi sợ

Cứ ngỡ cậu từ chối, không ngờ cậu lại kéo chiếc ghế mây sát lại giường đáp:

– Được! Ngủ đi, tôi canh cho.

Nghe cậu nói câu ấy, tôi xúc động muốn khóc, bỗng dưng tôi thấy trên cánh tay vạm vỡ của cậu vết thương mới khô lại. Tôi biết cậu Bảo không ưa gì tôi, bản thân tôi cũng hơi ghét cậu, nhưng thực sự dù cho là bị ép buộc phải quan tâm tôi vẫn thấy biết ơn cậu. Ít nhất, cũng thấy cậu là người hiểu đạo lý, trọng lễ nghĩa. Tại sao bà cả gớm ghê, cay nghiệt mà lại có thể dạy dỗ tốt như vậy? Mà cả đứa bé kia nữa, sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, rồi chuyện bà cả nói với vú Bảy đêm mưa, có khi nào bà cả cũng dính dáng đến giấc mơ này của tôi hay không?

Tôi nghĩ mãi, từng nghe nhiều câu chuyện về thai nhi báo oán, bà ba thường xuyên sẩy thai, nhưng rõ ràng đứa bé kia không phải là một bào thai mà là một đứa nhỏ đã ba tuổi. Rốt cuộc đầu cua tai nheo thế nào?

Thế nhưng rồi tôi không dám nghĩ tiếp, vì càng nghĩ càng thấy lòng vòng, cuối cùng đánh nhắm mắt ngủ. Có cậu Bảo ở đây, tôi ngủ ngon đến lạ, lúc sáng dậy còn thấy cậu đang gật gù ở ghế mây, đến khi có tiếng bà cả ngoài cổng cậu mới đi về buồng. Khổ thân cậu, vì đứa vợ ép cưới như tôi mà báo hại cả đêm không ngủ.

Những ngày tiếp theo ông Lý ở nhà, mà còn ở hẳn dinh bà cả nên cuộc sống của tôi trở về yên bình theo đúng nghĩa.

Cái Yến lâu lâu cứ nhân lúc bà cả đi ra ngoài lại lên thăm tôi. Nó kể cậu Thành về rồi, vụ gỗ lần này làm ăn khấm khá nên ông Lý mừng lắm. Kể ra cũng lâu rồi tôi chưa nhìn thấy cậu Thành, hy vọng lần này cậu sẽ quên hẳn cái việc bị tôi đánh ngất ở giếng Hệu cho tôi mừng. Cậu Bảo với ông Lý thì thường xuyên ra đồng trông tôm, ở nhà cái Mít được ông Lý dặn dò chăm sóc cho tôi. Bà cả vẫn chưa hết ghét tôi, lâu lâu tôi lại nghe ở gian chính giữa tiếng bà rít lên cho rằng tôi là đứa con dâu mất nết, là con đàn bà định hại chết bu chồng. Có điều mỗi lần bà nói đều bị ông Lý nhắc nhở nên cũng không dám làm gì khác. Cũng không biết bà cả đánh tôi thế nào mà một tháng sau tôi mới bình phục hoàn toàn. Suốt ngày nằm trong buồng, muốn nhìn thấy ánh mặt trời cũng phải mở cửa sổ chứ không được đi thành ra tôi thấy khó chịu trong người. Hôm nay được tự do ra vào, sướng ơi là sướng. Ấy vậy mà lúc tôi ra hiên, cậu Bảo nhìn tôi mỉa mai:

– Người ta ốm gầy rộc hẳn đi, cô thì trông càng béo tốt ấy nhỉ?

Đàn bà thời nào cũng vậy, bị chê béo là sự sỉ nhục, tôi điên lắm nhưng vẫn đáp lại:

– Tôi thế này mà cậu bảo tôi béo thì tôi cũng chịu rồi. Tôi đầy đặn thôi, nhưng eo tôi vẫn nhỏ, chân tôi vẫn thon nhá.

– Cô đi theo tôi ra chuồng lợn đi.

– Làm gì?

– Để cân thử cho cô khỏi ảo tưởng, chắc chắn cô còn nặng cân hơn con lợn nái sề đẻ mấy lứa rồi.

Tôi tức lắm không thèm đáp, ngồi trên hiên hít hà ánh mắt trời. Đột nhiên tôi thấy bên dinh bà hai cửa chính mở ra rồi Thành cũng bước lên. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy hắn ta tôi lại sợ liền đi thẳng về phía cậu Bảo nép phía sau. Đúng như tôi dự đoán, hắn đi về phía tôi với cậu Bảo, thế nhưng không phải bóc mẽ tôi mà nhìn cậu Bảo rồi nói:

– Anh cả, đây là ít thuốc xoa bóp bu em gửi cho chị dâu. Xem chừng cũng khỏi rồi nhưng về xương khớp cũng vẫn nên cẩn trọng, thuốc này xoa vào ấm nóng, phù hợp với trời mùa đông này nữa. Nếu có trái gió giở giời thì cũng cần nó bên cạnh.

Cậu Bảo nhận lấy hộp thuốc rồi đưa cho tôi không quên cảm ơn cậu Thành rồi còn nói đôi ba câu chuyện phiếm. Thấy cậu Thành không nhắc gì đến thù cũ tôi cũng mừng. Hai người đàn ông nói chuyện đèn sách, tôi chẳng còn cách nào khác đành thơ thẩn nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên có tiếng hét ầm ĩ từ dinh bà ba, tiếng mở cửa, tiếng bước chân gia nô chạy trên nền đất. Tôi với cậu Bảo cậu Thành đều bị giật mình liền chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng động. Cái Na ở đợ của bà ba vừa nhìn thấy ba chúng tôi đã nức nở nói:

– Cậu cả, cậu hai… bà ba bị động thai. Hai cậu làm ơn làm phước gọi ông về giúp con, con cho thằng Xoài đi mời thầy lang rồi mà không thấy ông ở đâu.

Cậu Bảo nghe vậy liền đáp:

– Ông đang ở ngoài đồng tôm, mày ở yên đấy chăm bà ba đi, mau lên, tao đi gọi.

Tôi không biết phải làm gì, chân tay cứ lóng ngóng, dinh của bà hai cũng mở ra, bà với cái Yến chạy sang bên chỗ bà ba. Tôi cũng chạy theo, cả sân nhà náo loạn cả lên. Đang yên đang lành, rốt cuộc vì sao bà ba lại động thai?

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi