TÌNH CHUNG (TÌNH CUỐI)

Lời Bạch Kính vừa dứt, Lý Thư Ý không dám cử động, sửng sốt một hồi lâu, y xác định câu nói vừa rồi không phải là do mình phỏng đoán, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.

Không trách y lại thất thố như vậy, y trước kia nghĩ tới tình huống tốt nhất cùng lắm chính là Bạch Kính không chán ghét mình, thu lại hết mọi tình cảm, hai người yên phận sống hết kiếp này. Y trước nay chưa từng nghĩ Bạch Kính sẽ yêu mình, cũng không nghĩ bản thân mình xứng đáng có được một tình yêu như vậy.

Y cảm thấy người phụ nữ kia vẫn luôn ở đó.

Ở một góc nào đó dùng ánh mắt âm độc trước lúc sắp chết nhìn chằm chằm vào y, thời thời khắc khắc đi theo y, nhắc nhở trên tay y đã nhuốm đầy máu tươi, lưng mang tội nghiệt, còn có những người đã mất đi…. Mỗi ngày đều khiến y không được sống bình an.

Cho nên vào lúc y không thể chịu đựng được nữa, vào lúc y sợ hãi đến tận cùng, y cũng sẽ sụp đổ, y cũng muốn được tựa vào người khác, muốn được nấp sau lưng ai đó, để cho người nọ ở bên ngoài chắn gió mưa giông bão cho mình. Bất quá là bởi vì chưa từng có người như vậy tồn tại, bởi vì...... Người nguyện ý bảo hộ cho y đều đã đi xa mất rồi, y mới phải bất đắc dĩ mà đứng ra tự mình che chắn cho bản thân mình.

Bạch Kính nói yêu y? Khóe miệng Lý Thư Ý nở một nụ cười châm chọc, nhưng đôi mắt lại có chút ửng đỏ.

Người này sao có thể nói ra được từ “yêu” khi trước đó chính miệng hắn nói muốn y phải “chết”? Bọn họ quen nhau mười bảy năm, vào lúc y đánh đổi sinh mạng của mình để cứu hắn hắn lại không một chút động lòng, tại sao cố tình ở thời điểm này, biết y không còn sống được thêm bao lâu nữa lại đem lòng yêu y vậy?

Lý Thư Ý ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào ban công.

Lúc này y đang ngồi trong phòng, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, cả thế giới vừa yên tĩnh lại cô đơn. Y giống như có thể thông qua cái cửa sổ đó nhìn về một mảng kí ức kia, có một Lý Thư Ý bị bóng đêm bao phủ, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, băng gạc trên tay đẫm máu, ngồi đếm từng tàn thuốc đã cháy dở với khuôn mặt lạnh lẽo, y vẫn cố chấp chờ Bạch Kính trở về.

Chờ đợi cả một đêm dài, cuối cùng thứ y chờ được chính là Bạch Kính ôm Ninh Việt trong ngực đem vào nhà.

Lý Thư Ý không có cách nào để diễn tả tâm trạng lúc đó của mình, cảm thấy thẹn? Khổ sở? Hay là ghen ghét? Hình như tất cả đều không phải, nếu như phải so sánh thì chính là một người đã bị Tần Quang Chí và Giang Mạn Thanh hủy hoại như y, thật vất vả mới có thể chắp vá lại bản thân, một lần nữa đã bị người ta đánh cho vỡ vụn.

Y vẫn còn nhớ rất rõ lần đó trước khi y đến Lâm Thành công tác, Bạch Kính nói với y sau khi trở về sẽ cùng nhau nói chuyện.

Nhưng mà nói chuyện gì……. Trong lòng bọn họ đều biết rất rõ ràng.

Nếu không phải vì lần đó y ngất xỉu ở nghĩa trang thêm một hồi bệnh nặng, Cận Ngôn lại đột ngột xảy ra chuyện phá hủy hết mọi kế hoạch đã định sẵn, y cùng với Bạch Kính đã sớm là hai người xa lạ.


Lý Thư Ý nghĩ về quá khứ, buồn bực trong ánh mắt chậm rãi tiêu tan.

Lý Thư Ý thừa nhận y vẫn còn yêu Bạch Kính, chỉ cần Bạch Kính đối xử với y tốt hơn một chút, y liền động tâm không dứt.

Nhưng chung quy y vẫn không thể biến mình thành một con chó được.

Y trước nay vẫn luôn là người không biết đến đồ vật tốt hay xấu, nếu muốn, tự mình đi giành lấy, thật sự không lấy được thì dứt khoát không cần. Giống như hồi y còn nhỏ, muốn thân cận với Giang Mạn Thanh sau khi bị Giang Mạn Thanh đá văng ra, từ đó về sau y sẽ không tới gần bà ta nửa bước. Thứ tình cảm gọi là bố thí, thương hại hay đồng tình này cho dù là lúc y sắp chết, một phân một hào y cũng sẽ không nhận.

Lý Thư Ý không ngồi lại lâu, chờ đến lúc y xuống lầu đã thấy bác Ngô ngồi bên cạnh điện thoại thở dài một hơi khuôn mặt toàn là vẻ u sầu.

Thật không nghĩ tới y lại xuống nhanh như vậy, bác Ngô nhìn thấy y có chút giật mình.

Lý Thư Ý sợ ông ấy lo lắng, chỉ đơn giản nói mấy từ: “Anh ấy ngủ rồi.”

Bác Ngô không khỏi cười nói: “Đã lớn tướng như vậy, vẫn còn muốn cậu dỗ cho ngủ. Cậu cũng đừng trách thiếu gia, thiếu gia cũng là……” bác Ngô vốn dĩ muốn nói với Lý Thư Ý rằng mấy ngày nay Bạch Kính ở bên ngoài không ổn đến mức nào, nhưng lại nhớ đến quá khứ của Lý Thư Ý, ông liền dừng câu chuyện, chỉ nói: “Bạch Vĩ Phương lão tiên sinh….. Chắc cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai.” Ông mới vừa gọi điện thoại hỏi thăm một chút, bên đó nói hiện tại người đã mất đi ý thức, chỉ còn lại chút hơi tàn. Trừ việc bên đó ông cũng vừa mới nhận được hai cuộc điện thoại, lại có thêm hai ông bạn già đã đi trước ông một bước rồi.

Bác Ngô nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi thở dài, trận tuyết lớn này còn muốn mang đi bao nhiêu người nữa đây?

Lý Thư Ý đi đến bên cạnh ông ấy, nhẹ giọng nói: “Nén bi thương.”

Bác Ngô gật gật đầu, lại nói: “Chờ sang năm, tôi không thể chăm sóc cho các cậu được nữa rồi. Nhân lúc bộ xương già này còn có thể cử động, tôi muốn về thăm quê, nếu không…..” bác Ngô dừng một chút lại nói, “Về sau cũng chỉ có thể nói lời tạm biệt quê hương thông qua bức ảnh trong đám tang của chính mình.”

Lý Thư Ý hỏi: “Bạch Kính biết không?”

Bác Ngô hiểu y đang lo lắng cái gì, vội nói: “Tôi đã nói qua với thiếu gia rồi, thiếu gia cũng đã giúp tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”

Lý Thư Ý “ừ” một tiếng cũng thoáng yên tâm.


Bác Ngô nhìn y, ưu tư trong lòng ông càng trĩu nặng, mấy ông già như bọn ông nếu ra đi cũng chỉ có thể nói là dưa chín cuống rụng, nhưng Lý Thư Ý…. Thì tính làm sao đây? Ông cũng không dám khuyên, Lý Thư Ý là một người rất có chủ ý, nói nhiều lời quá lại thành ra phản tác dụng, ông chỉ nói: “Ở quê của tôi có một món bánh giầy rất ngon, được đánh bằng gạo nếp, nướng than, bên trong đường tan chảy mùi rất thơm khi còn nhỏ tôi đặc biệt yêu thích. Chờ lúc tôi trở lại, cũng đem cho cậu một ít nếm thử có được không?”

Lý Thư Ý nhìn ánh mắt mong chờ của ông lão, yên lặng một hồi, qua một lúc lâu sau, y hơi dời đi ánh mắt, trả lời: “Được.”

Nói chuyện với bác Ngô xong y bước đến ngồi bên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, dùng máy tính gửi đi vài cái email. Nhìn lại thời gian, y lại tắt giao diện đi, không được mấy giây liền nhận được một cuộc gọi video tới.

Lý Thư Ý bấm nút đồng ý, trên màn hình lập tức xuất hiện hai khuôn mặt trẻ con, đôi mắt tròn xoe lấp lánh tò mò nhìn y. Đứa bé bên trái thì Lý Thư Ý có quen biết tên là Hứa Triết Hạo. Nhóc bên phải thoạt nhìn lại bé hơn vài tuổi, vô cùng đáng yêu, trước kia Lý Thư Ý cũng đã từng xem qua ảnh chụp, là Dịch Hàng con trai của Dịch Thiên.

“Nè nè hai đứa con đừng có nhìn gần như vậy.” Lý Thư Ý nghe được giọng nói của Mục Nhiên, mãi đến lúc Hứa Triết Hạo bị Mục Cẩn kéo ra xa một chút, y mới có thể nhìn thấy gương mặt của Mục Nhiên.

Nhóc con còn lại vẫn chắn trước màn hình, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Lý Thư Ý, Mục Nhiên đưa tay muốn ôm nhóc xuống, nhóc liền vặn vẹo hét lớn: “Không, không, không!”

Mục Nhiên dở khóc dở cười, giải thích với Lý Thư Ý: “Muốn tôi dẫn ra ngoài chơi, giận rồi.”

Lý Thư Ý nhìn khuôn mặt có vài phần giống với Dịch Thiên kia tức giận phập phồng hai má giống như con cá nóc nhỏ, y không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Đang muốn đề nghị bọn họ gọi gọi video vào lúc khác, để cho Mục Nhiên đưa bé con đi chơi trước, liền nhìn thấy hình ảnh Dịch Thiên ở phía sau lập tức đi tới, không nói lời nào bế Dịch Hàng lên.

Dịch Hàng vốn còn đang muốn quậy, quay đầu một cái nhìn thấy người đến là Dịch Thiên, nhóc con giống như bị điểm huyệt cử động cũng không dám, bộ mặt ủy khuất, đôi mắt trông mong nhìn về phía Mục Nhiên đang cách nhóc ngày càng xa.

Lần này Mục Nhiên không đi cứu Dịch Hàng nữa, để cho Hứa Triết Hạo và Mục Cẩn chào hỏi Lý Thư Ý, chờ đến lúc hai đứa nhỏ tự mình ra ngoài chơi, cậu mới tiến đến gần màn hình quan sát kỹ lưỡng Lý Thư Ý, lo lắng hỏi: “Cậu có khỏe không?”

Lý Thư Ý cười nói: “Chỉ là cảm mạo bình thương thôi mà, sớm khỏe rồi.”

Mục Nhiên không tán đồng mà nhìn y: “Cảm mạo gì chứ, đã sốt cao thành viêm phổi. Cậu nói cậu đi, chỉ cần có liên quan tới bản thân thì chuyện gì cậu cũng xem là nhỏ….” Mục Nhiên lắc đầu, đột nhiên lại khẩn trương lên, hạ thấp giọng nói, “Lý Thư ý, người kia….. Anh ta đối xử với cậu thế nào rồi?”

Mục Nhiên cũng không biết chuyện Lý Thư Ý bị bệnh, nhưng cậu lại biết Lý Thư Ý là bị Bạch Kính đưa đi. Dịch Thiên cũng nói qua với cậu, quan hệ giữa Bạch Kính và Lý Thư Ý rất phức tạp, cũng không phải là kẻ thù gì, bọn họ không thể nhúng tay đi quản, nhưng cậu vẫn cảm thấy không yên lòng.

Lý Thư Ý thở dài: “Mục Nhiên tiên sinh, tôi thật sự rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, cái gì cũng tốt, xin ngài yên tâm.”


Mục nhiên hơi lúng túng, chính mình tự mắng mình một câu: “Tôi biết, tôi chính là có chút giống với mấy bà mẹ, tôi…..”

Lời còn chưa nói xong, Lý Thư Ý đã cắt ngang lời của cậu, nghiêm mặt nói: “Không phải. Cậu quan tâm tôi, tôi rất vui.”

Lý Thư Ý không ngại cậu phiền, cậu lại vui vẻ lên, lải nhải nói nữa ngày, về phần Bạch Kính cậu không nhắc tới nữa. Cậu hiểu Lý Thư Ý, nếu Lý Thư Ý không muốn, không một ai có thể bức y, nếu như y lưu lại chỗ của Bạch Kính, nghĩ đến mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn. Chờ đến lúc Lý Thư Ý muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho cậu biết.

Hai người nói thêm một lát, đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng khóc, Mục Nhiên còn chưa kịp quay đầu lại Dịch Hàng đã chạy tới dựa vào người cậu, giờ cánh tay ngắn củn, chỉ vào cái miệng vết thương mà có dùng kính lúp mới thấy được của nhóc, khóc đến độ thương tâm.

Dì giúp việc vội chạy theo giải thích: “Tiểu thiếu gia không cẩn thận bị té ngã một chút.”

Mục Nhiên làm sao có thể không biết Dịch Hàng đây là mượn cơ hội làm nũng, trước tiên vẫn dịu dàng dỗ dành, lại giải thích với Lý Thư Ý mấy câu, bế nhóc con lên đi tìm hòm thuốc.

Cậu vừa rời đi, Dịch Thiên lại ngồi xuống, nói chút chuyện chính, lại trực tiếp hỏi y: “Cậu thật sự không làm phẫu thuật?”

Lý Thư Ý không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ nói: “Bảo bối của anh tâm địa quá mềm mỏng, sau này tôi không còn nữa, nếu cậu ấy có hỏi tới, anh hãy nói tôi đã ra nước ngoài, đừng để cậu ấy tới thăm tôi.”

Dịch Thiên trầm mặc, nói tiếp: “Đứa bé kia làm sao bây giờ, cậu tính để nó ở chỗ nào đây?”

Lý Thư Ý miễn cưỡng nở một nụ cười: “Để ở đâu cũng là sống, tên họ là gì, nam hay nữ, ai nuôi lớn đều không quan trọng, không cần liên quan tới tôi là được.”

Người đối diện không chút lưu tình mà đâm thủng tâm tư của y: “Là giọt máu của cậu, lại có thể không liên quan tới cậu?”

Lý Thư Ý không mở miệng.

Dịch thiên nói: “Cậu ngẫm nghĩ lại cho kĩ đi.”

Cuộc trò chuyện video kết thức, màn hình máy tính đã tắt hẳn, Lý Thư Ý vẫn nhìn về phía trước xuất thần, thật lâu vẫn không cử động.

Con người này của y có bao nhiều ích kỷ cùng máu lạnh vậy, cảm thấy mình có lỗi với ba và cô, cũng không đành lòng để cho dòng dõi của Lý gia đoạn tuyệt, dứt khoát tìm một người nối dõi, đem hết tất cả mọi thứ trong tay đều ném cho một đứa con mà đời này y không thể gặp càng không có khả năng nuôi dưỡng. Bản thân y thì cảm thấy mình được giải thoát rồi, nhưng còn đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ? Ban đầu thứ y muốn chính là tùy tiện tìm một gia đình bình thường, cho dù gửi vào viện trẻ mồ côi cũng không sao, thái độ hết sức tùy ý giống như xử lý một chú chó con hay mèo con. Nhưng khi nhìn thấy những đứa trẻ khác, lại nhớ tới bản thân mình hồi còn nhỏ, cuối cùng vẫn cảm thấy áy náy bất an.

Y đau lòng cho đứa con chưa kịp chào đời của cô mình, nhưng y lại không nghĩ tới, y làm như vậy, có phải sẽ dưỡng ra thêm một Lý Thư Ý khác nữa hay không.


Ba giờ rưỡi chiều, Tả Minh Viễn cầm mấy xấp tư liệu về tới nhà.

Trước tiên anh chào hỏi qua Lý Thư Ý, còn vui tươi hớn hở mà khen khí sắc của Lý Thư Ý không tồi. Bác Ngô bưng trà tới cho anh, anh nói cảm ơn, sau đó mới nhờ bác ngô gọi Bạch Kính dậy.

Bác ngô nhìn đồng hồ, Bạch Kính mới chỉ ngủ được hơn 2 giờ, ông cau mày hỏi: “Việc gấp lắm à?”

Dưới mắt Tả Minh Viễn cũng có quầng thâm đen hẳn là vì nghỉ ngơi không tốt, kiên nhẫn giải thích nói: “Bốn giờ có một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài.”

Bác Ngô đau lòng cho Bạch Kính, họp liên tục, nhất định phải chạy đi chạy về giữa bệnh viện và công ty, hai ngày nay cũng không được nghỉ ở nhà, ông không nhịn được thì thào một câu: “Không còn ai khác có thể mở cuộc họp này sao?”

Tả Minh Viễn cười cười đưa tay sờ mũi, lão tổng Ryan của tập đoàn Morgan, quả thật là không có đối tượng nào thích hợp thay thế vị trí của Bạch Kính để mở cuộc họp với lão nhân gia này.

Hai người bọn họ đứng nói chuyện cách Lý Thư Ý vài bước, cuốn sách trên tay Lý Thư Ý nửa ngày vẫn không lật nổi một trang, chờ đến lúc bác Ngô không tình nguyện mà đi đến cầu thang, chân còn chưa bước lên đã nghe y nói: “Chờ đã.”

Tầm mắt của bác Ngô và Tả Minh Viễn đều dồn lên người của Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý cúi đầu, ngón tay ấn trang sách đã trắng bệch, trong lòng có một giọng nói lạnh như băng hỏi, mày là cái thá gì? Liên quan gì tới mày đâu? Nhưng trong đầu y đều là hình ảnh lúc giữa trưa, khi Bạch Kính nói chuyện với y bộ dáng đã mệt mỏi đến mơ màng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng vẫn là luyến tiếc. Lý Thư Ý khép quyển sách lại nâng mắt lên, đưa tay về phía Tả Minh Viễn.

Tả Minh Viễn ngơ ngẩn, Lý Thư Ý hỏi: “Tôi có thể xem không?”

Lúc này Tả Minh Viễn mới có phản ứng lại, luống cuống tay chân mà đưa tài liệu tới trước mặt y, liên thanh nói: “Có thể có thể.” Lần đầu tiên bọn họ hợp tác với Ryan chính Lý Thư Ý là người đã mở lời. Lão nhân này đối với y thật sự rất thưởng thức, cả ngày tính toán đến chuyện muốn đào người đi, còn trả một mức lương cao đến dọa người, Lý Thư Ý vẫn không dao động, ngược lại Ryan càng đánh giá cao Lý Thư Ý hơn nữa. Sau đó Lý Thư Ý rời đi, Bạch Kính trực tiếp hợp tác với ông ấy, ông ấy vẫn bất mãn hồi lâu.

Tả Minh Viễn nói sơ qua tình huống cho Lý Thư Ý nắm, nói đến một nữa, lại nói đến một ít tư liệu trung tâm. Anh ngừng lại: “Chúng ta đến phòng làm việc rồi nói.”

Lý Thư Ý cau mày, phòng làm việc của Bạch Kính phải có dấu vân tay mới có thể mở khóa, trước kia là bởi vì công việc nên y và Bạch Kính vẫn luôn xài chung, bây giờ làm sao đi vào đây?

Tả Minh Viễn nhìn thấy băn khoăn của y, thấp giọng nói: “Nơi đó chỉ xác nhận dấu vân tay của cậu và Bạch Kính thôi, vẫn chưa từng thay đổi.”

Lý Thư Ý sửng sốt, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, đứng dậy đi vào phòng làm việc cùng với Tả Minh Viễn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi