TÌNH CHUNG (TÌNH CUỐI)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Bạch Kính cùng Bạch Hạo về tới thành phố Kim Hải đã là mười hai giờ đêm, vốn dĩ sáng mai bọn họ mới bay, nhưng đêm nay có một cuộc họp tạm thời bị hủy bỏ, liền lên chuyến bay sớm nhất trở về.

Lần này bọn họ đến thành phố C để đàm phán, đối phương là một công ty chuyên về lĩnh vực công nghệ thông tin và truyền thông hiện đại, nắm trong tay phần nghiên cứu và phát triển công nghệ mới nhất trong ngành, Bạch Kính muốn mua được chương trình này, áp dụng nó vào một số công việc ở công ty. Chỉ là miếng bánh bao béo bở này có quá nhiều người thèm muốn, quyền chủ động cũng không nằm trong tay bọn họ, thảo luận hết mấy ngày, cũng không thể nắm chắc được mười phần.

Trong sảnh sân bay, Bạch Kính đi tít phía trước, Tả Minh Viễn đi theo bên cạnh báo cáo chuyện gì đó, giám đốc các phòng ban đều đi theo sau, sắc mặt ai nấy cũng không được đẹp cho lắm.

Mấy ngày liên tục áp lực công việc vô cùng cao, tuy bình thường bọn họ đều bị cấp dưới phàn nàn là mấy tên biến thái cuồng công việc, thế nhưng cũng có hơi quá sức rồi.

Tay trái của Bạch Hạo vắt cái áo vest, tay phải cầm điện thoại xử lý email công việc, áo sơ mi trắng cùng với quần tây ôm dáng, khiến cho hắn vô cùng cao ráo. Nhận thấy có người tới gần, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương.

Giám đốc Hà ho khan một tiếng, trên mặt nở một nụ cười hòa nhã giống như đức phật Di Lặc, thấp giọng nói: "Thư kí Bạch..... Kế hoạch tiếp theo.... Nên sắp xếp như thế nào đây?" Vốn dĩ cuộc họp tối nay đã được hủy bỏ, mấy vị giám đốc ở đây đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, ai ngờ lại lập tức phải lên máy bay ngồi mấy tiếng liền để trở về, một đám người sắp mệt thành chó hết rồi.

Lại lo lắng trong công ty có việc gì gấp, không biết có phải bọn họ trở về để tăng ca hay không.... Sau khi giám đốc Hà hỏi xong, lại nhìn chằm chằm vào Bạch Hạo với ánh mắt mong chờ. Ông ấy đã hạ quyết tâm rồi, nếu Bạch Hạo nói bọn họ phải trở về công ty, ông nhất định sẽ lập tức ngất xỉu trước mặt Bạch Hạo. Ông ấy không dám ngất xỉu ở trước mặt Bạch Kính, nhưng với Bạch Hạo thì vẫn có thể.

Bạch Hạo ngừng bước chân, một đám người theo sao cũng ngừng lại, hơi thở của mỗi người đều hết sức khẩn trương nhìn vào hắn. Bạch Hạo dừng lại một chút, hơi hơi cúi đầu ý nói: "Các vị đã vất vả rồi, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong, cũng không quan tâm tới phản ứng của bọn họ, bước nhanh về phía trước đuổi kịp Bạch Kính và Tả Minh Viễn.

Ra khỏi sảnh sân bay, tài xế đã chờ ở cửa, Bạch Hạo mới vừa lên xe, đã nghe Tả Minh Viễn nói: "Cận Ngôn đang ở chỗ của Lý Thư Ý."


Bạch Hạo có chút kinh ngạc, đang muốn gọi điện cho Cận Ngôn, Tả Minh Viễn đã ngăn Bạch Hạo lại, anh nói: "Người không sao cả, chỉ là ở bệnh viện ngủ rồi." Xong lại hỏi tiếp, "Bọn người của lão Hà lại nói gì với cậu à?"

Bạch Hạo lắc đầu, Tả Minh Viễn cười cười: "Tôi cũng nghĩ vậy, cho dù có bị váng đầu cũng không đến mức chạy tới trước mặt cháu trai mà nói xấu cậu người ta đâu nhở."

Bạch Kính vốn dĩ vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi hắn mở miệng ngữ khí hình như chỉ sở thiên hạ vẫn chưa đủ loạn, nói: "Sáng mai cho bọn họ nghĩ nửa ngày đi, hai giờ chiều ngày mai tới văn phòng của tôi họp."

Tả Minh Viễn đưa tay sờ sờ mũi đáp lời, trong lòng lặng lẽ chửi thầm, buổi chiều phải tới phòng cậu họp, sáng mai làm gì có ai dám nghỉ ngơi, chỉ sợ cả đêm nay người ta cũng không ngủ được luôn kia kìa. Sau đó anh liếc nhìn vẻ mệt mỏi thoáng hiện giữa hai hàng lông mày của Bạch Kính, nhìn ánh đèn ne-on mờ ảo lướt qua cửa sổ xe, âm thầm thở dài.

Đêm đã khuya, Tả Minh Viễn cũng không theo bọn họ tới bệnh viện, anh xuống xe giữa đường.

Lúc Bạch Kính và Bạch Hạo đến phòng bệnh, Cận Ngôn đang cuộn mình trên sô-pha ngủ ngon lành, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng.

Bạch Hạo bước nhanh tới, đầu tiên là sờ trán của cậu, kiểm tra nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, lúc này mới ngồi xổm xuống gọi tên của Cận Ngôn. Bây giờ đã khuya, Bạch Hạo đè thấp âm thanh vì sợ dọa đến cậu.

Cận Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, chờ đến lúc cậu ngồi dậy thấy rõ người ở trước mặt, nhất thời choáng váng: "Thiếu gia?"

Bạch Hạo đem áo khoác trong tay khoác lên lưng Cận Ngôn, chỉnh lại cổ áo cho cậu, dìu cậu đứng dậy nói: "Về nhà ngủ thôi."


Vừa rồi Cận Ngôn ngồi trên ghế sô-pha lại thêm Bạch Hạo đứng chắn trước mặt, sau khi đứng lên mới nhìn thấy Bạch Kính cũng ở đây, cậu lắp bắp gọi một tiếng "chú Bạch", không tự giác liền trốn ra sau lưng Bạch Hạo.

Bạch Hạo nắm chặt tay của Cận Ngôn, nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Bạch Kính: "Cậu, tụi con về trước đây."

Nào ngờ hai người còn chưa kịp nhúc nhích, đã bị Bạch Kính gọi lại.

Tức khắc thân thể của Cận Ngôn căng thẳng lên, gấp gáp đến độ nuốt nước miếng mấy lần. Ánh mắt của Bạch Hạo hơi trầm xuống, hắn xoay người đối diện với Bạch Kính, hoàn toàn che chắn cho Cận Ngôn ở phía sau.

Bạch Kính cũng không vội nói chuyện, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, cảm giác giống như mình là một kẻ xấu tội ác tày trời, đang ở đây bắt nạt hai đứa nhỏ. Mãi đến khi cái người đáng thương ở phía sau sắp phát khóc, còn người đứng phía trước cũng vì người ở phía sau mà mất kiên nhẫn, hắn mới chậm rãi nói: "Cận Ngôn, lần trước cậu nói những lời đó, một câu cũng không sai." Hắn tạm ngừng một chút, ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều, "Cho nên cậu không cần phải cảm thấy sợ hãi, cũng không có ai trách cậu cả."

Lời này vừa dứt, cả phòng rơi vào một mảnh yên lặng đáng sợ. Bạch Kính nhìn thấy hai người bọn họ đã ngây ngốc, liền cười nói: "Được rồi, về nghỉ ngơi đi."

Đến lúc bọn họ rời đi, Bạch Kính mới nới lỏng cà vạt, vừa cởi nút tay áo, vừa nói với Lý Thư Ý: "Đứa nhỏ này đối xử với em thật sự rất tốt."

Còn có thể không tốt sao? Vì Lý Thư Ý mà cậu dám chửi thẳng mặt Bạch Kính một trận.

Là chuyện vào một tháng trước đây.


Bình thường Bạch Kính và Cận Ngôn rất ít khi chạm mặt, không biết hôm đó duyên cớ thế nào, cả hai đều ở phòng bệnh của Lý Thư Ý. Chiều cùng ngày có người đưa hoa tới, sau đó Tả Minh Viễn liền nhận được điện thoại, nói là do Ninh Việt gọi tới, bảo là có chuyện muốn nói với Bạch Kính mấy câu.

Lúc ấy Bạch Kính còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên Cận Ngôn lại đứng dậy, lạnh lùng nói: "Đừng ở chỗ này nhắc đến tên của người kia." Nói một lần vẫn chưa đủ, trong thần sắc kinh ngạc của mọi người, cậu lặp lại từng câu từng chữ mà mình vừa mới nói.

Trong ấn tượng của Bạch Kính, hắn chưa từng gặp qua một Cận Ngôn mạnh mẽ như thế này, thật sự hắn rất kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức cảm thấy mình bị xúc phạm.

Thế nhưng Bạch Hạo đã giữ chặt lấy Cận Ngôn, mở miệng xin lỗi trước, nào ngờ lời còn chưa nói xong, Cận Ngôn đã hất tay của Bạch Hạo ra, cao giọng nói: "Chú Bạch, nếu chú vẫn còn liên hệ với người kia, thì đừng tới gặp chú Lý của tôi nữa!" Cậu nghiến răng, cả người giận đến phát run, "Lúc người kia vừa mới trở về nước, chú ở bệnh viện với anh ta cả một đêm, nhưng mà chú có biết lúc tôi đến đón chú Lý, bộ dạng của chú ấy như thế nào không hả? Chú có biết cái ngày chú Lý cứu tôi trở về, người kia đã làm những chuyện gì hay không?" Cậu càng nói càng kích động, dường muốn sớm nói ra hết những lời trong lòng của mình, âm thanh mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào, "Cho nên các người đừng ở trong căn phòng này nhắc đến tên của kẻ đó! Đừng ở đây vũ nhục chú Lý của tôi!" Nói xong, trên mặt còn mang theo nước mắt cậu giật lấy bó hoa kia vứt vào trong thùng rác.

Sau chuyện này, Bạch Kính không gặp lại Cận Ngôn nữa, đứa nhỏ này mỗi lần đến bệnh viện điều cố ý lựa thời gian để không chạm mặt với hắn, lúc đến thăm Lý Niệm cũng sẽ chọn thời điểm hắn không có ở nhà.

Bạch Kính chưa từng nghĩ sẽ so đo với cậu, thế nhưng những lời nói đó cứ như âm thanh mỗi ngày đều vang vọng trong đầu của Bạch Kính.

Làm sao hắn có thể không biết.

Ngày đó Ninh Việt về nước, Lý Thư Ý suýt chút nữa đã chết trên tay Giang Mạn Thanh.

Lúc hắn ở bệnh viện với Ninh Việt, người nọ lại mang theo vết thương, đau đớn nản lòng tới cực hạn mà gọi điện thoại cho hắn..... Còn hắn lại lười nghe, đẩy sang cho Tả Minh Viễn.

Ngày đó cứu Cận Ngôn trở về, Lý Thư Ý lại từ chỗ của Ninh Việt biết hắn muốn lấy mạng của y..... Làm sao hắn có thể không biết, hắn biết hết tất cả.


Trước đây hắn vốn không để bụng những chuyện này, hoặc là nói bản thân hắn không cố ý cho nên không hề để tâm tới. Bây giờ hắn biết mình yêu người này, lại nhớ về quá khứ, nhìn thấy một Lý Thư Ý bị Giang Mạn Thanh, bị Bạch Kính hắn đạp dưới chân từng chút từng chút một nghiền nát, hắn cũng đã nếm trải hết những tư vị đau đớn triệt để tâm tư ấy rồi.

Cho dù chính hắn cũng rất rõ ràng, thứ mà hắn cho là đồng cảm giác với người nọ, căn bản chỉ là một trò cười, thậm chí nó còn không bằng một phần mười những gì mà người này đã phải gánh chịu.

Bạch Kính bước tới ngồi xuống bên cạnh mép giường, nắm lấy tay Lý Thư Ý, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay của y, nhẹ giọng nói: "Em xem mắt nhìn người của em bao giờ cũng tốt hơn anh."

Người này cho tới nay đều chưa từng oán giận, chưa từng khóc lóc kể lể bất bình. Bị bệnh một năm vẫn còn có Cận Ngôn nhớ đến y, thay y oán giận, thay y khóc, thay y phẫn nộ, Bạch Kính cảm thấy thực tốt, ít nhất trên thế giới này vẫn còn một người chưa từng cô phụ y.

Nghĩ đến đây, trên mặt Bạch Kính bỗng nở một nụ cười tự giễu, hắn hỏi: "Chỉ là tại sao lại coi trọng anh vậy?"

*Chỗ này ý của chú Bạch là mắt nhìn người của chú Lý rất tốt sao lại nhìn trúng người bạc tình như chú Bạch á. Có những câu khi dịch ra tiếng Việt hẳn hòi thì cái nghĩa nó tối thui luôn. Không phải dân trong nghề nên khổ không kể hết mà. hic

Đây thực sự sẽ là một câu hỏi chọc giận đến Lý Thư Ý.

Dựa theo tính cách của y, nếu tâm tình tốt có lẽ sẽ trả lời hắn bằng hai tiếng cười lạnh, tâm tình không tốt thì chính là "liên quan gì đến anh" sau đó sẽ bắt đầu cãi nhau một trận.

Y luôn thích che giấu sự chân thành của mình bằng cách lảng tránh sang những chuyện chẳng liên quan, kể cả khi câu hỏi của Bạch Kính vốn không hề có ác ý.

Nhưng hiện tại, bất luận là câu trả lời nào, đối với Bạch Kính mà nói thì nó cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi