TÌNH CHUNG (TÌNH CUỐI)

Lý Thư Ý mơ một giấc mơ hết sức kì lạ.

Trong mơ y thấy mình bị giam trong một không gian kín đen tối, y không thể nhận thức được bất cứ thứ gì. Lý Thư Ý không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi bức màn đen tối bao phủ xung quanh từng chút được hé mở, y thấy mình đang đứng giữa một khuôn viên trống trãi, thậm chí còn nghe thấy tiếng nhạc piano được phát trong giờ nghỉ trưa.

Lý Thư Ý nhìn về phía xa -- --ánh mặt trời lan tỏa trên mặt đất có hơi kỳ lạ, tất cả các tòa nhà đều bằng phẳng, phủ đầy bóng tối dày đặc, hình dạng của chúng giống như một bức họa được phác thảo đơn giản trên giấy, sau đó thì cắt chúng ra và dán vào trong bóng đêm đen kịt. Ngay cả màn hình điện tử ở trung tâm của tòa nhà hành chính cũng không có thời gian, các con số và đường cong dao động cùng với tiếng ‘bíp bíp’ giống như điện tâm đồ.

Trong không gian tĩnh lặng này Lý Thư Ý nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình, giọng nói khi gần lúc xa, giống như chỉ có một người duy nhất, mà cũng giống như có thật nhiều người khác nhau. Lý Thư Ý muốn đáp lại lời của đối phương nhưng khi mở miệng lại không thể phát ra tiếng, cơ thể như bị vật nặng nào đó đè lên, cảm giác ngột ngạt khó giải thích khiến hô hấp của y càng lúc càng dồn dập. Cảnh vật xung quanh dần biến dạng, chúng cuộn lại thành một đoàn, y giãy giụa thật lâu nhưng lại càng chìm vào sâu hơn, khi sắp bị bóng tối nuốt chửng, y như được ai đó đẩy mạnh một cái…

Lý Thư Ý bất ngờ bị đẩy ra khỏi màn đêm hỗn loạn đó, mở mắt.

“Anh Lý? Anh Lý?”

Đập vào trong mắt y là những khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, trong tiếng gọi kích động ầm ĩ của đối phương, tất cả những phán đoán mơ hồ trong đầu y dần lui đi, chỉ còn lại một khoảng trống.

Ngay sau đó trong tầm mắt lại càng có nhiều hơn những gương mặt xa lạ, những người này đều mặc áo blouse trắng, bọn họ tụ tập lại quan sát y, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.


“Lý Thư Ý!” Có người chạy tới túm lấy y, “Anh tỉnh rồi?!”

Lý Thư Ý thấy vị bác sĩ này vừa tiến đến đã kích động đến mức hai mắt đỏ ửng, liền biết người này tên là “Ngụy Trạch”. Nhưng mà “Ngụy Trạch” là ai? Tại sao y lại biết tên của đối phương? Bọn họ có quan hệ gì?

“Anh biết tôi là ai không?” Người nọ hỏi tiếp, vẻ mặt dường như đã sắp khóc đến nơi rồi.

Lý Thư Ý cau mày. Y biết hết mọi thứ, biết đám đông đang vây quanh mình là bác sĩ, có ống nghe đeo trên cổ và cặp kính trên sống mũi. Những nhận thức và tư duy khách quan vốn không bị mất đi, nhưng tất cả các mối quan hệ, tình cảm, sự kết nối giữa người với người, dường như đã bị lọc qua một lần, y không có cách nào để xâu chuỗi nó lại thành một ký ức hoàn chỉnh.

Ngụy Trạch có lẽ đã nhận thấy sự khó khăn trong việc nhận thức của đối phương, cho nên đã bình ổn lại cảm xúc của mình cũng không miễn cưỡng y phải giao tiếp nữa. Sau khi thực hiện một vài kiểm tra đơn giản cho y, cậu nói vài lời trấn an, mới cùng những bác sĩ khác rời đi.

Lý Thư Ý nhìn ngó bốn phía, không biết bản thân mình rốt cuộc đã nằm bao lâu, chỉ cảm thấy thân thể mình mềm như một miếng đậu hủ, sắp tan ở trên giường, thậm chí cả việc cử động ngón tay y cũng không đủ sức.

Cũng may là người chăm sóc cho y rất tinh ý, thấy y nằm không được thoải mái thì nâng đầu giường lên cao một chút.

Cửa sổ trên tường mở ra một cánh, hoàng hôn đã đến, ánh chiều tà nhuộm những tòa nhà cao tầng ở phía xa thành màu đỏ cam, Lý Thư Ý nhìn bầu trời một chút, đầu óc y lại như một cuộn chỉ rối. Vừa rồi vị bác sĩ Ngụy kia nói y bị bệnh, không cần phải suy nghĩ nhiều. Nhưng mà tại sao y lại bị bệnh, ba không có ở đây, cô cũng không có ở đây, không một ai bên cạnh y cả? Lúc trước chỉ cần y hắt hơi một cái, bọn họ đã vây quanh y lải nhải hết nửa ngày rồi mà. Nghi vấn trong lòng Lý Thư Ý càng lúc càng nhiều, chính là đại não của y đã như một cỗ máy bị hỏng, khởi động đã khó chứ đừng nói đến việc khiến nó hoạt động bình thường.


Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một phút, cũng có thể là một giờ, Lý Thư Ý phát hiện bản thân mình không có cách nào để nhận thức được thời gian trôi qua, chỉ cảm thấy những hạt bụi nhỏ dưới ánh chiều tà chiếu rọi đang trôi quanh mình rất chậm. Mãi đến lúc y sắp mệt mỏi rã rời, đột nhiên ngoài hành lang lại vang lên những tiếng bước chân dồn dập gấp gáp.

Có lẽ là vì bệnh viện quá yên tĩnh, khiến cho âm thanh này quá mức khẩn trương, nặng nề, đồng thời đập vào trong lòng, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy lo lắng. Dường như có một dự cảm nào đó, Lý Thư Ý nhìn ra cửa, người ở bên ngoài cũng dùng sức đẩy cánh cửa ra, ánh mắt của cả hai đối diện với nhau.

Có lẽ là vì người này bước đi quá vội, có vài sợi tóc đã rơi trên hàng lông mày sắc bén của hắn, cà vạt hơi lệch đi, ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp cũng không ổn định.

Là “Bạch Kính.”

Bộ não vô dụng của y ngay lập tức ra ‘ký hiệu’ cho người này. Nhưng y còn chưa kịp phân biệt rõ, đã bị nam nhân khí thế bức người trước mặt ôm chặt lấy.

Cái ôm này thật sự có hơi quá mức thân mật, Lý Thư Ý bị ôm chặt vào trong vòng tay của người nọ, xung quanh y đều là hơi thở của đối phương, trong lúc hốt hoảng y lại sinh ra một loại ảo giác, giống như tất cả những thứ này vốn dĩ đều thuộc về y.

“Lý Thư Ý….”


Giọng nói của đối phương trầm thấp dường như lạc mất tiếng, còn mang theo chút nghẹn ngào không rõ nguyên do.

Lý Thư Ý bị ôm, ánh mắt rơi vào khoảng không trước mặt, mờ mịt bên trong từng chút tan đi, chỉ còn lại cực kỳ lạnh lẽo và thống khổ vô hạn.

Người này đối với y quá mức quan trọng. Quan trọng đến nỗi y khắc cốt ghi tâm, thế nên từ lúc y nhìn thấy người này bước vào, tất cả những hồi ức của quá khứ chớp mắt đã ùa về, khiến cho đại não của y cũng không có cách nào để lừa gạt mình vẫn là một “học sinh cao trung Lý Thư Ý”, lừa gạt mình vẫn đang ở trước thời điểm mà bản thân phải hối hận nhất, vẫn còn cơ hội tìm lại những người đã mất, bù đắp hết tất cả những thiệt thòi và nuối tiếc trong lòng.

Nhưng mà, y vĩnh viễn sẽ không thể trở thành một học sinh cao trung Lý Thư Ý được nữa.

Đến lúc Cận Ngôn nhận được tin tức chạy tới bệnh viện thì Lý Thư Ý vừa mới uống thuốc xong đi ngủ.

Cậu thật sự đã nghẹn lâu lắm rồi, vốn định sẽ gào khóc một hồi, thế nhưng bây giờ chỉ có thể cẩn thận đứng bên cạnh mép giường, trong ánh mắt mang ý tứ cảnh cáo của Bạch Hạo lại nuốt hết tất cả những nghẹn ngào vào trong.

Bạch Hạo nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Cận Ngôn, trong lòng hắn cũng rất hụt hẫng, lặng lẽ kéo cậu đến bên người, nắm lấy cằm khiến cho cậu ngẩng đầu lên, dùng lòng bàn tay lau lau khóe mắt đã đỏ bừng của cậu.

Nhưng hắn dám để cho Cận Ngôn khóc sao, Bạch Kính vẫn còn đang canh giữ ở bên kia, nắm tay Lý Thư Ý không hé một lời, hơi thở trên người tối tăm trầm thấp, nếu Cận Ngôn dám khóc thành tiếng, nói không chừng thật sự sẽ bị ném ra ngoài.


Mãi đến lúc Ngụy Trạch trở lại, không khí nặng nề trong phòng mới thoáng hòa hoãn đi một chút. Ngụy Trạch nói hiện tại vẫn chưa xác định được tình trạng cụ thể của Lý Thư Ý, vẫn phải đợi sau khi y tỉnh lại làm thêm một lượt kiểm tra, nhưng mà chỉ cần người đã tỉnh thì chính là chuyện tốt.

Bởi vì lúc Lý Thư Ý tỉnh lại Cận Ngôn không ở bên cạnh y, bây giờ cậu rất là ảo não, vốn dĩ định sẽ ở lại bệnh viện nhưng Bạch Kính không cho, dặn dò Bạch Hạo vài câu về chuyện công việc liền để cho bọn họ rời đi. Cận Ngôn không nhịn được muốn cãi nhau, nhưng Bạch Hạo lại lắc đầu, kéo cậu đi ra ngoài.

Trên đường về Cận Ngôn không vui cậu nói Bạch Kính quá bá đạo, chú Lý lại không phải của một mình hắn, dựa vào cái gì không cho người khác tới thăm.

Bạch Hạo đưa tay sờ sờ đầu của cậu, khẽ thở dài: “Một năm này trong lòng cậu cũng không chịu nỗi, xem như là em nhường cho cậu đi.”

Bây giờ Bạch Hạo đã theo Bạch Kính được một thời gian, có thể ít nhiều lý giải được tâm tình của Bạch Kính.

Người cậu này của hắn tâm lý đề phòng quá mạnh mẽ, Bạch Kính hắn không có khóc lóc thảm thiết như Cận Ngôn, cũng không thương cảm tiếc nuối như Ngụy Trạch, hắn vẫn một mình, lặng lẽ ở bên cạnh Lý Thư Ý, chưa từng biểu hiện bất kì một sự khác thường nào. Nhưng mà Bạch Kính hắn cũng là con người, sao có thể thật sự dửng dưng như vậy được, cuối cùng thì cũng chờ được người đó tình lại, cảm xúc bị đè nén suốt một năm này có lẽ không thể khống chế được nữa.

Hiện tại Bạch Hạo không dám nói một câu nặng lời với Cận Ngôn, cho dù ý kiến của cả hai bất đồng, hắn sẽ không giống như trước kia cao ngạo mà dạy dỗ cậu nữa, hoặc là tự mình thỏa hiệp, hoặc là ung dung thong thả giảng giải đạo lý, dỗ dành Cận Ngôn.

Cận Ngôn là một người có hơi trì độn, theo thời gian vẫn không nhận thấy được sự thay đổi này, nghe lời Bạch Hạo nói xong, tự mình liền an ủi mình một câu: “Được rồi, coi như là em nhường cho chú Bạch.”

Bạch Hạo cảm thấy bộ dạng tức giận bĩu môi lầm bầm của Cận Ngôn hết sức đáng yêu, không khỏi bật cười, chỉ là khi nhớ tới bộ dáng của cậu lúc bị người ta ôm vào lòng, nụ cười trên khóe môi của hắn lại phai nhạt dần.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi