TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Chứ như vậy, trong nháy mắt không khí xung quanh đều trở nên yên ắng, đến gió cũng phải lặng lại.
Ánh mặt trời đổ về phía Tây, lưu loát dừng trên khuôn mặt của vị bác sĩ đang đứng ở cửa, nụ cười trêu ghẹo công khai kia trông hết sức chói mắt.
Quý Tiêu lén nhìn Ngụy Khinh Ngữ, sắc mặt của nàng so với khi nãy còn lạnh hơn, cảm giác rùng mình khiến phía sau gáy Quý Tiêu thoáng ớn lạnh.
Vì để bản thân không “bay màu” sớm, Quý Tiêu nhanh chóng phủ nhận: "Không phải, bọn em không có như cô nghĩ đâu."
"Hả?" Bác sĩ hơi ngẩn người, "Chẳng lẽ mấy đứa không phải? Tôi còn tưởng bọn em..."
"Khám cho người bệnh trước đi ạ." Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng cắt ngang lời bác sĩ, "Cô bé này phân hoá thành Omega xong liền bị ngất."
"Bị ngất sao? Vậy mau đi theo tôi." Bác sĩ nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, cô không trêu Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ nữa mà vội vàng dẫn họ vào trong.
Khu y tế trong trường về cơ bản rất giống nhau, Quý Tiêu đi theo bác sĩ vào một phòng bệnh mới, cảm giác quen thuộc lại ập vào mắt.
Cô gái nhỏ được đặt trên một giường bệnh sạch sẽ, bác sĩ thuần thục lấy dụng cụ y tế từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu khám bệnh.
"Không cần gọi thêm người sao?" Quý Tiêu đứng một bên nghi ngờ hỏi.
"Tôi là bác sĩ cấp cứu, mấy cái bệnh cơ bản của các em tôi khám được hết." Bác sĩ giơ tay lên, khoe ra huy hiệu cài trên ngực.
Quý Tiêu tiến lên tập trung nhìn vào, bên trên có viết mấy chữ: Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu: Hách Tuệ.
Chẳng trách hôm đó khi bị ngất xỉu, bác sĩ cấp cứu cho mình cũng là cô ấy.
Kỹ thuật của Hách Tuệ rất thành thạo, động tác cũng rất lưu loát.

Trong lúc Quý Tiêu đang giải thích qua tình huống phát sinh thì cô ấy cũng đã kiểm tra cơ bản xong.
Nhìn vào con số cuối cùng hiển thị trên máy đo huyết áp, cô nói: "Tiêm trực tiếp thuốc ức chế vào tuyến thể là cách xử lý chính xác nhất, xử lý rất chuẩn."
Nói xong, Hách Tuệ giơ ngón cái lên trước mặt Quý Tiêu.
Nhưng Quý Tiêu lại xua tay, vỗ lên bả vai Ngụy Khinh Ngữ đang đứng bên cạnh: "Bác sĩ Hách, người cô nên khen là nàng.

Ngụy Khinh Ngữ mới là người tiêm thuốc ức chế vào tuyến thể của bạn học này, em chỉ ở bên làm trợ lý cho cô ấy thôi."
Sức lực của Alpha so với người thường lớn hơn rất nhiều, Ngụy Khinh Ngữ bị Quý Tiêu hấp tấp lỗ mãng vỗ một cái, cả thân người liền run rẩy một trận.
Nàng thiếu nữ nhìn nụ cười trên mặt Quý Tiêu, đôi đồng tử màu xanh ngọc thoáng hiện lên vẻ mơ hồ.
Nàng có hơi không tin vào mắt mình, một người kiêu ngạo như Quý Tiêu đúng ra phải giành công lao của người khác chứ?
"Hoá ra là em à?" Hách Tuệ theo động tác của Quý Tiêu nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ.

Cô vẫn còn nhớ rõ, cách đây không lâu, Ngụy Khinh Ngữ phải đối mặt với vết cắt sâu trên tay sắc nhưng mặt vẫn không biến đổi, cảm thán nói: "Đúng là người có thể làm nên việc lớn."
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy hơi gật đầu với Hách Tuệ, nét mặt bình tĩnh không màng đến hơn thua.
"Em cũng không tồi nha." Hách Tuệ phân xử việc rất công bằng, cô vỗ lên vai Quý Tiêu, "Hai đứa làm chuyện này rất tốt, đáng được khen ngợi."
Vừa cất dụng cụ xong, Hách Tuệ nhìn cô gái nhỏ đang hôn mê, hỏi: "Thế hai đứa biết bạn học này tên gì không? Xảy ra chuyện như vậy phải thông báo cho người nhà và giáo viên chủ nhiệm lớp em ấy biết đấy."
Quý Tiêu nghe vậy thì nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
Lần trước cô bạn đi cùng có từng gọi tên nhỏ, Quý Tiêu nhớ mang máng họ của con bé này là "Qiao."
Quý Tiêu: "Em chỉ nhớ họ của nhỏ này là Qiao, nhưng Qiao nào thì em không biết."
(*Trong tiếng Trung nhiều chữ phát âm là "qiao" nhưng chữ Hán thì viết khác nhau, "qiao" mà Tiêu hèn nghe được là chữ 乔, nhưng nhỏ không chắc là mình nghe có đúng hay không )
"Hửm? Qiao à? Dùng để làm họ thì chỉ có kiều mộc, họ của con bé chắc là Kiều nhỉ." Hách Tuệ suy luận nói.
(*Kiều mộc (乔木): Cái cây lớn.

Đây là một chiếc họ khá là phổ biến ở bên Trung )
"Như thế này đi, mấy đứa đi với tôi đến phòng tin học, chúng ta sẽ tra thông tin của cô bé này, sau đó báo cho người nhà và giáo viên chủ nhiệm của em ấy.

Để lại một người ở lại trông chừng là được rồi, nếu có chuyện gì còn kịp thời báo cho y tá trực ban."
"Vậy thì để em đi cho." Ngụy Khinh Ngữ chủ động nói.
Nàng thường hay giúp Phong Minh làm mấy việc này, cho nên để nàng làm sẽ thuận lợi hơn Quý Tiêu nhiều.
"Rồi, em học sinh kia ở lại đây chờ đi." Hách Tuệ dẫn Ngụy Khinh Ngữ ra khỏi phòng bệnh.
"Vâng ạ." Quý Tiêu để ngón trỏ và ngón giữa lên day day huyệt thái dương, sau đó quay ra chào hai người đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời phủ lên đôi mắt màu vàng cam của Quý Tiêu, khiến nó trở nên sáng ngời, tựa như muôn ánh sao trời.
"Đây mới là cảm giác thanh xuân nhỉ… Tùy tiện nháy mắt một cái đã có thể hớp hồn người khác." Hách Tuệ nhìn Quý Tiêu, cảm thán nói.
"Em nói xem, một Alpha như vậy có phải sẽ được rất nhiều Omega yêu thích không?"
Hách Tuệ vừa nói vừa nhìn sang Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Hách Tuệ đang hướng về mình, Ngụy Khinh Ngữ im lặng không trả lời lại.
Nàng coi như câu nói này là một lời khen ngợi, không đáp lại mà cứ thế đi thẳng đến phòng tin học.
Nhưng mà Hách Tuệ không có ý định kết thúc đề tài này, tiếp tục nói: "Mấy Alpha bậc S như con bé thường rất kiêu ngạo, bởi vì trong cơ thể có nội tiết tố gì đó kích thích, khiến cho bọn họ thường xuyên có cảm giác cuồng vọng.


Nhưng không ngờ là con bé cả hai lần đều nhiệt tình giúp đỡ các bạn học, đúng là hiếm thấy."
"Tôi không ngửi được nhưng đoán chắc là pheromone của con bé rất bá đạo.

Với cấp bậc này thì hương pheromone rất có mị lực thu hút Omega, tôi từng xem qua một báo cáo, trong đó có đề cập đến Alpha..."
Hành lang bệnh viện trong trường hơi tối, làm cho tầm mắt người nhìn không rõ.
Ngụy Khinh Ngữ im lặng lắng nghe Hách Tuệ khen Quý Tiêu không ngớt lời, đầu lưỡi chậm rãi lan toả hương vị Brandy đào đầy vấn vương.
Từng dòng rượu mát lạnh trôi qua cổ họng, nhưng lại vô cùng thiêu đốt, khiến cho người ta phải nhíu mày.
Quả thực rất bá đạo.
Chỉ trong một thoáng, khoang miệng của Ngụy Khinh Ngữ đã tràn ngập hương vị ôn nhu dịu dàng của những trái đào.
Hương vị trái cây kia nhẹ nhàng vỗ về cổ họng bị rượu mạnh thiêu đốt, mang đến cảm giác cực kỳ thư thái.
Vừa lạnh thấu xương, lại vô cùng ấm áp.
Giống như khoảnh khắc mà Ngụy Khinh Ngữ vừa thấy khi ở trong nhà vệ sinh Omega.
Thời thế đổi thay rồi.
Có thể ngay cả Ngụy Khinh Ngữ cũng không nhận ra, nhưng sự cảnh giác và chán ghét trong ánh mắt mà trước kia nàng luôn cố che giấu nay đã dần dần được thay thế bằng sự tin tưởng.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, phủ lên bầu trời một mảng màu vàng ảm đạm, đàn bồ câu vỗ cánh bay trên bầu trời, nháo nhác bay về tổ.
Quý Tiêu ngồi một mình trước giường bệnh của cô gái chơi game một hồi, bị đồng đội lừa hai lần, cô tức giận bỏ điện thoại xuống, xoay người bật đèn trên tường.
Cô gái nhỏ vẫn hôn mê như cũ, Quý Tiêu lẳng lặng ngồi bên cạnh, buồn chán quan sát cái người đang nằm trên giường.
Đôi mắt hạnh sắc bén xinh đẹp, rất hợp với sống mũi thẳng tắp, hai cánh môi được trang điểm nhẹ hơi hơi chu lên.

Đường nét gương mặt kiểu như thế này làm cho cô gái nhỏ có vài nét ngây thơ cùng với điêu ngoa.
"Sao có thể so sánh Omega với Alpha chứ?! Bọn họ đều…"
Chợt bên tai Quý Tiêu lại vang lên những lời kiêu căng khinh miệt của cô bé trong nhà vệ sinh ngày hôm đó.
Tia sáng chợt loé lên, rốt cuộc cô cũng nhớ ra tên của cô gái này — Kiều Nghê!

Đúng lúc này, mí mắt của Kiều Nghê khẽ động, hàng lông mi rậm rạp rơi run lên.
Quý Tiêu dò hỏi: "Kiều Nghê, cô tỉnh rồi sao?"
Nghe được tên của mình, cặp mắt hạnh kia chậm rãi mở ra.
Kiều Nghê mê man nhìn căn phòng tràn ngập mùi nước khử trùng, nói: "Tôi… Đây là đâu?"
"Đây là bệnh viện trong trường." Quý Tiêu giải thích, đứng dậy rót một cốc nước cho Kiều Nghê, "Cô mới phân hoá thành Omega, hiện tại đã liên lạc cho người nhà của cô với..."
Chưa đợi Quý Tiêu nói xong câu, Kiều Nghê cảm xúc kích động từ trên giường bật dậy, "Không được! Đừng nói cho mọi người biết tôi đã phân hoá thành Omega!"
Trên mặt cô gái đầy vẻ hoảng sợ, nói xong liền muốn bước xuống giường.
Quý Tiêu thấy vậy vội vàng đặt ly nước trong tay xuống, bước thật nhanh tới rồi ấn cô gái trở lại giường, "Giờ cô đi thì đã muộn rồi, chắc lúc này bọn họ đã báo cho bố mẹ cô và giáo viên chủ nhiệm rồi."
Kiều Nghê nghe lời này của Quý Tiêu, trái tim lập tức lạnh đi quá nửa, vô lực ngã xuống giường.
Quý Tiêu nhìn bộ dạng này của cô có chút không đành lòng, tự rót một ly nước đưa cho cô gái, "Uống ly nước trước đi, môi khô nứt ra hết rồi kia kìa."
Kiều Nghê nhận lấy ly nước Quý Tiêu đưa cho mình, ngẩng đầu lên định nói câu cảm ơn, nhưng lại bắt gặp đôi đồng tử vàng cam của Quý Tiêu.
Kiều Nghê cảm thấy người trước mặt trông rất quen, ngập ngừng nói: "Cô là..."
Quý Tiêu bật cười, ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh giường nói: "Cô quên tôi nhanh vậy sao? Hai lần chúng ta gặp nhau đều là trong nhà vệ sinh của Omega."
Bị Quý Tiêu nhắc nhở, Kiều Nghê lập tức nhớ tới tình huống xấu hổ kia, sắc mặt không khỏi tái nhợt: "Là cô!"
Kiều Nghê dường như tự cười giễu bản thân một tiếng, "Chắc bây giờ cô đang thấy vui lắm chứ gì? Tôi đã phân hoá thành thứ Omega mà bản thân xem thường nhất, còn cô lại là kiểu Alpha tôi luôn ao ước mà không thể..."
Quý Tiêu nghe lời nói đầy sự đau khổ của cô gái, lại nhìn tới gương mặt đang cật lực che giấu cảm xúc buồn bã kia.
Cô nhớ tới biểu tình khi đó của Kiều Nghê trong nhà vệ sinh, trầm giọng hỏi ngược lại: "Cô ghét Omega đến thế sao? Ghét đến mức không ngại việc tự hủy hoại cơ thể luôn sao?"
Kiều Nghê mắt đối mắt với Quý Tiêu, trong đôi con ngươi màu vàng cam kia dường như không có chỗ dành cho sự dối trá.
Cô gái vừa rồi mới có chút tinh thần giờ mắt đã rũ xuống, những chỗ được ánh đèn chiếu vào trở nên túng quẫn.
Kiều Nghê lắc đầu với Quý Tiêu, nói: "Cô không hiểu đâu…"
Mặc dù Quý Tiêu không biết Kiều Nghê đã trải qua những chuyện gì, nhưng cô ý thức được thành kiến đối với Omega của cô bé này không chỉ đơn giản là khinh thường, mà là trong lòng cô bé có mâu thuẫn gì đó rất lớn đối với thuộc tính này.
Quý Tiêu mím môi dưới, nói: "Tôi hiểu việc cô trở thành Omega là ngoài ý muốn, có những chuyện mà bản thân sẽ không thể kiểm soát được, nhưng mà Kiều Nghê, cô phải học cách đối mặt với chúng chứ."
Quý Tiêu dẫn đường cho Kiều Nghê, cũng đem vấn đề mình luôn giấu ở trong lòng nói ra cho bản thân nghe.
"Tiếp nhận sự thật này đi, sau đó thích nghi với nó, cho nó khả năng phát triển, biến nó trở nên tốt đẹp."
"Đây là cuộc sống của cô, nếu đã như vậy, cô càng không nên dùng thái độ chống cự để vượt qua nó."
"Cơ thể của cô thuộc về chính cô, cho dù có phân hoá thành Omega, cô cũng phải tin rằng, dù có bị Alpha quấy rối thì cô cũng sẽ không dễ dàng khuất phục như trong sách nói."
"Sao mà có thể..." Kiều Nghê nghi ngờ, giọng khàn khàn.
"Tại sao lại không thể?" Quý Tiêu hỏi vặn lại.
"Cô thấy qua rồi sao?" Kiều Nghê hỏi lại.
"Đương nhiên là thấy qua rồi." Quý Tiêu chắc nịch trả lời lại.

Kiều Nghê nghe câu trả lời đầy tự tin của Quý Tiêu, đôi mắt khẽ rung động: "Ai?"
"Ngụy Khinh Ngữ." Quý Tiêu đáp.
Giọng cô nhẹ nhàng, ngữ khí lại kiên định.
Nghe thấy cái tên này, Kiều Nghê hơi do dự một lúc, "Chính là cái người mà khí đó Lưu Mỹ Na..."
Quý Tiêu gật đầu: "Ừm."
"Cô ấy là người có thành tích đứng đầu khối 11 của chúng tôi, giải thưởng thi đua nhận đến nỗi mỏi cả tay, mỗi năm đều đứng trong bảng học sinh ưu tú, còn đảm nhận chức vụ bí thư chi đoàn.

Cô ấy là hoa khôi được toàn bộ chúng tôi công nhận..."
Quý Tiêu siết chặt ngón tay, không tiếc dùng những lời lẽ trau chuốt mà trước kia cô đọc được trong sách tâng bốc Ngụy Khinh Ngữ lên tận trời.
"Cô ấy là Omega đáng ngưỡng mộ nhất trong các Omega tôi từng gặp." Quý Tiêu nói, ngữ khí cùng biểu tình mang đầy vẻ tự hào.
Nghe Quý Tiêu miêu tả, trong lòng Kiều Nghê không khỏi rung động.
Cô nàng do dự nói: "Thế, tôi cũng có thể trở thành người như vậy có đúng không…"
"Đương nhiên." Quý Tiêu khẳng định nói.
Giáo viên của cô đã từng nói với cô, làm giáo viên phải luôn tin tưởng: Chỉ cần một đứa trẻ có ý chí và niềm tin vững chắc thì sẽ có tương lai đầy tươi sáng.
Sau vài câu nói khai thông của Quý Tiêu dành cho Kiều Nghê, nút thắt vẫn luôn tồn tại trong lòng cô gái dần được nới lỏng ra.
Trong ánh mắt cô gái ngập tràn ánh sáng cảm động, trên mặt dần hiện lên nụ cười tươi tắn.
Ngón tay Kiều Nghê vân vê ga trải giường, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn chị, học tỷ, em… Em có thể ôm chị được không?"
Quý Tiêu giây trước vẫn đang mỉm cười, giây sau đã ngớ người ra.
Tuy cả hai đều là con gái, nhưng tại sao bản thân cô lại không có ý muốn làm chỗ dựa tâm lý cho người ta, thậm chí cả thân thể cũng muốn tỏ ý kháng cự?
Không lẽ còn có mặt này sao?
Không cần đợi Quý Tiêu mở miệng từ chối, Kiều Nghê đã mạnh dạn chồm qua ôm chầm lấy cô.
Cánh tay mảnh mai của cô gái vòng qua khung xương lớn của Quý Tiêu, đan chặt sau lưng cô.
Quý Tiêu sống hơn hai mươi năm nay, lần đầu tiên Quý Tiêu gặp được cô gái chủ động ôm mình như vậy.
Tay chân Quý Tiêu luống cuống ỷ lại vào hết cái ôm của Kiều Nghê, vì sự thương cảm giữa giáo viên và học sinh nên cô không có cách nào đẩy cô gái yếu ớt này ra.
Bất chợt một làn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, hương vị bạc hà nhàn nhạt chậm rãi dừng lại ở sau cổ Quý Tiêu.
Quý Tiêu theo bản năng quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào, trong nháy mắt cả người đơ ra, trái tim bé nhỏ như ngừng đập.
Ánh hoàng hôn u tối của buổi chiều tà chiếu lên mặt đất, phủ lên hai bóng người thấp thoáng ở cửa ra vào.
Ngụy Khinh Ngữ và Hách Tuệ không biết đã trở lại từ khi nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi