TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không chơi thì không chơi..." Gương mặt của Hạ Tri Điểu tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Quả thật Tùy Chí Thanh rất thích quản những chuyện liên quan đến Hạ Tri Điểu, nhưng mà đối với Hạ Tri Điểu mà nói, trái lại có một chút vui vẻ. Bởi vì cảm giác bản thân mình được Tùy Chí Thanh quan tâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tri Điểu quay đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh, sau đó ho khan một cái, hỏi: "A Thanh, lúc trước cậu thật sự cho rằng mình cùng với rất nhiều người... làm cái này cái kia sao?"
Tùy Chí Thanh nghe vậy, trầm tư trong chốc lát: "Đúng vậy a, dù sao xa cách lâu như vậy, mà cậu lại ở nước ngoài, ai cũng nói môi trường ở nước ngoài rất là phóng khoáng, cho nên làm sao mình lại không tin."
"Vậy... Nếu như mình thật sự là như vậy, có phải trong lòng cậu sẽ có vướng mắc hay không?" Hạ Tri Điểu lại hỏi.
"Nếu như thật sự không có cách nào tiếp nhận, mình còn đến tìm cậu hay sao?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Như vậy a..."
"Mình thích chính là con người của cậu, chứ không phải là thân thể cậu..." Nói đến chỗ này Tùy Chí Thanh nghiêng đầu qua một bên. "Nhưng mà cậu cùng mình ở một chỗ, thì từ người cho đến thân thể đều chỉ có thể là của mình."
Hạ Tri Điểu nghe xong, há to miệng, cuối cùng hừ một tiếng, đi trước một bước hướng về phía trước.
Tiếp theo đó, hai người liền đi đến thị trấn nhỏ trong mơ trong truyền thuyết.
Thị trấn nhỏ thoạt nhìn được xây dựng theo phong cách cổ xưa, từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác được chỗ này không khác một chút nào so với cổ trấn, Nhưng mà khi nhìn kỹ một chút thì lại có cảm giác nơi này vẫn có một chút tinh xảo.
Chủ yếu là trong khách sạn ở nơi này, những nhân viên phục vụ đa số đều là ăn mặc giống như những người thời xưa, nhìn qua đặc biệt có không khí.
Trừ chuyện đó ra, còn có nguyên nhân khác chính là ở nơi này mỗi buổi chiều đều sẽ có một buổi biểu diễn, tổ chức vô cùng rầm rộ. Lúc Hạ Tri Điểu cùng Tùy Chí Thanh đến đó, trong khi đang xem một màn biểu diễn ảo thuật, bên cạnh có một người đàn ông nói chuyện phiếm cùng với một người khác. Sau đó người đàn ông kia nói ông ta cũng từng làm những trò ảo thuật lừa người, ngoài ra còn nói đã làm qua rất nhiều chuyện lừa gạt người khác. Hạ Tri Điểu nhìn ông ta một chút, cũng không có nói gì.
Ngoài ra đồ ở trong thị trấn cũng vô cùng nhiều, nghe nói vào ban đêm, sau khi tất cả những ngọn đèn được bật sáng lên thì kiến trúc ở nơi đây nhìn hết sức xinh đẹp.
Hạ Tri Điểu cơ bản trên đường đi đều là ăn uống, Tùy Chí Thanh không hề thấy Hạ Tri Điểu ngừng nghỉ chút nào.
Đối với Hạ Tri Điểu mà nói đại khái chính là như thế này, tâm tình biến đổi tốt thì khẩu vị cũng sẽ bị ảnh hưởng mà tốt lên.
Cuối cùng ở bên trong thị trấn có một thứ rất nổi tiếng, dân địa phương gọi là cây tiên lữ. Giá vé không đắt, sau khi mua xong, trước mắt chính là một con đường thật dài, những bậc thang bằng đá chạy dài vô tận.


"Hôm nay đi dạo nhiều như vậy, cậu vẫn còn đi được không?" Tùy Chí Thanh quan tâm hỏi.
"Mình mặc kệ, cây tiên lữ mình nhất định phải đi." Tuy nhiên Hạ Tri Điểu lại nói thêm một câu. "Mình còn mang một đôi giầy màu trắng đế bằng, không có vấn đề gì, còn có thể đi được một vạn bước."
"Cố chấp như vậy?" Tùy Chí Thanh đi theo ở phía sau lưng Hạ Tri Điểu.
"Đúng vậy a, bởi vì mình cũng có suy nghĩ giống như bọn họ, đem tên của hai chúng ta viết ra, sau đó treo lên trên cây." Hạ Tri Điểu nói.
Tùy Chí Thanh nghe xong, hơi thở bên khóe môi tản ra dần dầy đặc.
Lúc đến nơi sắc trời đã trở nên tối đen, xung quanh những ngọn đèn sáng dầy đặc như sao trên trời, nhìn qua đẹp vô cùng. Còn có bởi vì là ngày làm việc, cộng thêm cũng không phải đang trong mùa du lịch, cho nên người cũng không nhiều, không bị chen lấn.
Cái cây kia rất lớn, cành lá sinh trưởng tươi tốt, chỉ thấy ở bên trên treo đầy các loại mảnh vải nhỏ, ở bên dưới các miếng vải còn treo một cái chuông nhỏ. Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, liền làm cho những chiếc chuông nhỏ treo trên cây vang lên.
Sau khi Hạ Tri Điểu nhìn một lát thì hướng về phía một cửa hàng nhỏ ở bên cạnh đi đến, sau đó mua một miếng vải, múa bút, ở trên đầu bút ngay ngắn viết xuống. "Tôi Hạ Tri Điểu, cùng Tùy Chí Thanh, nhất định một đời sẽ ở cùng một chỗ." Sau khi viết xong một câu như vậy thì nhờ người treo lên.
"Tri Điểu." Tùy Chí Thanh nhìn cái cây kia một lát rồi gọi tên Hạ Tri Điểu.
"Ân?" Hạ Tri Điểu xoay đầu lại nhìn Tùy Chí Thanh.
"Mình sẽ làm như vậy." Tùy Chí Thanh nói.
Vì vậy Hạ Tri Điểu nở nụ cười, nhìn qua vô cùng sáng lạn. Sau đó hai người lại một lần nữa đi xuống.
Đang trên đường đi, Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu liền phát hiện ở phía trước cách đó không xa có một cái quầy hàng nhỏ được mười mấy người vây quanh.
"Đi, chúng ta cũng đến xem náo nhiệt đi!" Hạ Tri Điểu nói xong liền lôi kéo Tùy Chí Thanh hướng quầy hàng bên kia chạy đến.
Sau khi đi qua, chỉ thấy ở nơi đó trưng bày một cái bàn, bên trên có mấy quyển sách nhỏ, bút lông, nghiên mực, bên cạnh bàn đặt một tấm bảng hiệu, bên trên viết mấy chữ "Thần toán tử Trương Thị chuyển đổi số mệnh độc nhất vô nhị".


Mà ở đằng sau cái bàn có một người đang ngồi, thoạt nhìn rất có phong cách của một lão đại gia.
Vào lúc này có mười mấy người đang vây quanh quầy hàng, đang lựa lựa chọn chọn những vòng tay đổi vận. Mấy cái vòng tay đổi vận này không hề rẻ, một cái từ ba đến năm trăm, nhưng vẫn có mấy người vô cùng hào phóng mà mua.
Những người vây xem ở bên trong, tất cả đều đang thì thầm to nhỏ thảo luận, đại khái có hai loại thanh âm.
Một loại thanh âm là:
"Cái này đến cùng có linh nghiệm hay không a? Bán mắc như vậy..."
"Tại sao lại có nhiều người mua như vậy? Chẳng lẽ thật sự có hiệu quả?"
Một loại thanh âm khác thì là:
"Hữu dụng hữu dụng, tôi lúc đầu vừa thất nghiệp lại vừa thất tình, sau khi đeo lên cái này, mới qua có mấy ngày đã tìm được một công việc thu nhập một tháng hơn cả vạn cùng một cô bạn gái xinh đẹp. Cho nên bây giờ tôi cũng muốn đến mua cho mình á!"
"Đây đúng thật là hữu dụng, bạn già của tôi bệnh một mực không khỏi, sau khi đeo cái đó, gần đây đã tốt hơn một chút rồi! Tôi lại đến nữa!"
...............
Hạ Tri Điểu nhìn một lát, sau đó nghiêng đầu nói với Tùy Chí Thanh: "Cái người mà vừa nói bản thân thất tình kia mình đã gặp qua, lúc ấy anh ta nói chuyện phiếm với người khác nói nghề chính là đi lừa gạt người... Lại nói đến mấy cái vòng tay này, mình thấy ở chợ đều có bán, mẹ mình trước đây còn nhận công việc xâu những thứ này, đến chỗ này của ông ta lại bán mắc như vậy..."
Hơn nữa cảm giác cái này chính là đặc biệt dùng để lừa gạt những người ngoài tỉnh. Dù sao đến chỗ này có rất nhiều người, đều là đến đây để du lịch. Mua xong thì đi, lão thái gia cũng không cần lo lắng có khách nào hối hận mà quay lại hay không.
Dù thế nào đi nữa, hết đợt lừa gạt này lại đến đợt lừa gạt khác. Ở chỗ này không dễ lừa gạt thì liền đi đến chỗ khác thôi, luôn có người sẽ bị lừa gạt. Giống như trong một khu phố, những người lớn tuổi, những bà mẹ luôn bị lừa gạt về các sản phẩm chăm sóc sức khỏe vô số lần nhưng vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng, giống như những cuộc điện thoại lừa gạt và cuối cùng cũng sẽ bắt được con mồi.
"Mẹ cậu năm đó thật là làm không ít việc." Tùy Chí Thanh nói.
"Không còn cách nào khác." Hạ Tri Điểu cười nói.
Sau khi nghe được lời nói của Hạ Tri Điểu, có mấy người đi đường lúc đầu muốn mua đồ liền ho khan một cái, xì xào bàn tán nửa ngày sau đó thì để vòng tay xuống.
Lão đại gia vừa nhìn thấy liền vô cùng sốt ruột, vì vậy nhướng mày: "Nói cái gì đó? Cái gì mà kẻ lừa gạt? Cô cũng đừng ăn nói lung tung phá hỏng danh hiệu Thần Toán Tử của tôi!"
"Thần Toán Tử?" Hạ Tri Điểu cười một cái.
"Như thế nào? Cô không tin? Đến đây, để tôi tính cho cô một chút." Lão đại gia tinh thần hưng phấn.
"Không cần, cám ơn." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Đến đến đến, đến đây. Tôi đoán, cô chắc là... chưa lập gia đình, còn độc thân, gia cảnh bình thường, đúng không?" Lão đại gia nhìn Hạ Tri Điểu, tràn đầy tự tin nói.
Hạ Tri Điểu liền cười cười, không nói chuyện. Ông ta suy đoán gia cảnh nhà mình, đại khái chắc là bởi vì vừa mới nghe được cuộc nói chuyện của mình cùng Tùy Chí Thanh.
"Như thế nào? Có đúng hay không?" Lão đại gia hỏi. "Nếu như còn muốn biết thêm nhiều chuyện thì đến đây, chúng ta nói kỹ càng hơn."
"Không muốn." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Tiểu thư, tôi còn có thể tính ra được khi nào cô sẽ gặp được nhân duyên của mình." Lão đại gia nói.
"Ông xem không có chính xác một chút nào!" Rốt cục Hạ Tri Điểu nhìn thẳng vào ông ta, không khách khí chút nào liền nói ra một câu kia.
"Cái gì?" Lão đầu nhi nhìn Hạ Tri Điểu, trên mặt thể hiện vô cùng không vui. "Cô bé chớ có ăn nói lung tung!"
"Tôi đã có đối tượng, ông còn nhất định nói là tôi không có!" Hạ Tri Điểu tức giận, lập tức kéo qua cánh tay của Tùy Chí Thanh, đưa tay khoác lên trên vai của Tùy Chí Thanh. "Người này chính là đối tượng của tôi, cho nên ông nói không có chính xác một chút nào!"
Bất ngờ không kịp đề phòng, ở nơi đông người mọi người xung quanh đều nhìn lại, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Lão đại gia nghe xong, ho một tiếng: "Nói hươu nói vượn! Hai người các cô đều là nữ, làm sao có thể?"
Hạ Tri Điểu nhìn ông ta, cắn cắn môi dưới, đang muốn tranh cãi với ông ta liền nghe được Tùy Chí Thanh ở bên cạnh dùng giọng nói hơi trầm nói một câu: "Ông mới nói hươu nói vượn."
Sau đó Tùy Chí Thanh cúi đầu, ở trên trán Hạ Tri Điểu đặt xuống một nụ hôn, lôi kéo tay của Hạ Tri Điểu, rời khỏi đám người đang vây xem: "Chúng ta không cần cùng ông ta chấp nhặt."
Trên đường đi, Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh ở bên cạnh, nụ cười trên mặt càng ngày càng ngọt ngào sáng lạn.
Từ trước đến nay Tùy Chí Thanh luôn sợ hãi ánh mắt của người ngoài, hiện tại đã hoàn toàn không sợ, đại khái là bởi vì bây giờ trong mắt của Tùy Chí Thanh chỉ có một mình Hạ Tri Điểu, không hề có những người khác.
Một ngày như vậy liền trôi qua, bất tri bất giác đã rất muộn. Chân của Hạ Tri Điểu cuối cùng cũng đau xót đến nỗi không chịu được, hơn nữa bụng cũng đã rất đói.
Cuối cùng hai người lựa chọn một nhà hàng vô cùng ảo mộng, vào bên trong ngồi xuống. Phong cách trang trí của nhà hàng vô cùng ngây thơ và thú vị, bên trong để rất nhiều hình của các nhân vật cổ tích, thậm chí ngay cả ghế sôpha cũng là kiểu dáng hình vỏ sò, còn những cái gối ôm để ở bên trên cũng đều là hình ảnh của những nhân vật hoạt hình đáng yêu.
Nhân viên phục vụ rất nhanh liền cầm thực đơn đem đến, vừa mở ra tên gọi của những món ăn ở bên trong cũng hết sức thú vị.
Hai người cùng nhau gọi một đống lớn đồ ăn loạn thất bát tao, sau đó Hạ Tri Điểu nhìn thấy Tùy Chí Thanh ngồi đối diện mình, một mực cầm điện thoại di động chơi đến nỗi không chớp mắt
"Cậu có muốn gọi chút gì uống không?" Hạ Tri Điểu cầm thực đơn hỏi Tùy Chí Thanh.
"Ân... Cậu xem giúp mình đi, cậu gọi cái gì thì mình uống cái đó." Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn Hạ Tri Điểu một chút, mở miệng nói.
Sau khi nói xong Tùy Chí Thanh liền cúi đầu xuống, cầm điện thoại di động đánh chữ, hình như là đang cùng người nào trò chuyện, nhìn qua bộ dạng còn hết sức vui vẻ.
"Nha." Hạ Tri Điểu thấy Tùy Chí Thanh không tập trung liền có chút không được vui. Vì vậy nhìn hồi lâu, Hạ Tri Điểu liền tùy tiện gọi cho Tùy Chí Thanh một ly trà quả rồi đóng lại thực đơn.
Sau đó Hạ Tri Điểu đem thực đơn đưa cho nhân viên phục vụ, ngồi chờ đợi thức ăn được mang lên.
Nhưng mà Tùy Chí Thanh ngồi ở phía đối diện vẫn tràn đầy sinh lực cúi đầu chơi điện thoại di động, phảng phất ngay cả đầu cũng không muốn nhấc lên một chút nào, cả người đều đang chìm đắm vào điện thoại.
Vì vậy Hạ Tri Điểu nhàm chán cũng lấy ra điện thoại, ấn mở ra trò chơi ô số Sudoku, tùy tiện chơi một chút.
Chơi được hai ván, thức ăn liền được dọn lên, Hạ Tri Điểu đem điện thoại di động để qua một bên, lại phát hiện Tùy Chí Thanh vẫn còn tiếp tục chơi.
Nhịn không được Hạ Tri Điểu liền hỏi: "Cậu đang làm cái gì vậy?"
"A, chỉ là có một số việc phải xử lý một chút." Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nói.
"Có cần mình xem một chút không?" Hạ Tri Điểu nói.
"Không có vấn đề gì..."
"Mình cũng không có vấn đề gì, nếu như là gặp chuyện nan giải gì, mọi người cùng nhau giải quyết có phải tốt hơn nhiều không?" Hạ Tri Điểu nói xong, đi đến bên cạnh Tùy Chí Thanh ngồi xuống.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu vừa mới ngồi xuống, Tùy Chí Thanh liền cầm điện thoại di động để qua bên một, sau đó úp mặt màn hình xuống để trên bàn.
"Thế nào, mình không thể nhìn a?" Hạ Tri Điểu xích lại gần Tùy Chí Thanh, hai mắt xoay tròn nhìn chăm chú vào Tùy Chí Thanh.
"Thế nào, sao lại muốn xem?" Tùy Chí Thanh đưa tay sờ lấy đầu đũa để ở trên bàn, nhìn chăm chú vào thức ăn ở trên bàn, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
"Chẳng lẽ đang cùng một tiểu muội muội nào đó trò chuyện. Hử?" Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh nghe xong, ngoắc ngoắc khóe môi, lắc đầu.
"Vậy thì đang làm gì, đến cùng là chuyện cơ mật trọng đại gì mà không thể để mình cùng nhau xem?" Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, đưa tay kéo lấy một vài sợi tóc của Tùy Chí Thanh, để ở giữa ngón tay đùa giỡn.
"Cậu thật sự muốn xem?" Sau đó Tùy Chí Thanh giương đuôi lông mày lên, nghiêng đầu nhìn qua Hạ Tri Điểu.
"Có thể không?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Không có vấn đề." Tùy Chí Thanh vươn tay cầm điện thoại di động, mở máy ra, ánh sáng hiện ra trước mắt Hạ Tri Điểu. "Có lẽ sau khi chúng ta cùng nhau trở về xem một lần hết tất cả?"
Nhìn thấy trong điện thoại di động của Tùy Chí Thanh download đống đồ vật loạn thất bát tao kia, hai lỗ tai của Hạ Tri Điểu không khỏi nóng lên: "Cậu... Cậu tải xuống những thứ này làm gì a..."
Nghe vậy Tùy Chí Thanh kéo Hạ Tri Điểu qua một chút, tiến đến gần bên tai của Hạ Tri Điểu.
Một giây sau, gương mặt của Hạ Tri Điểu lập tức nóng đến vô cùng lợi hại.
Bởi vì Tùy Chí Thanh chỉ nói hai chữ: "Làm cậu."
--------------------------------------------
Ngày 04-08-2019
P/S: Thanh tỷ xin hãy tự kiềm chế ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi