TINH GIỚI

Bờ biển, mắt Chu Dao, Thạch Huyên Hiên đỏ ngầu. Thạch Huyên Hiên có thực lực thiên giai, ánh mắt sắc bén sớm thấy Tề Tần điều khiển phi kiếm bay qua trên trời nhưng không thấy Lâm Thiên trở về. Trong đầu Chu Dao, Thạch Huyên Hiên không nghĩ lung tung được sao? Hai nữ nhân không khóc nấc đã là rất kiên cường, nếu chỉ có một mình thì đã òa khóc.

Lâm Thiên đáp xuống bờ biển:

– Dao nhi, Huyên Hiên? Hai người...

Lâm Thiên thấy Chu Dao, Thạch Huyên Hiên nắm tay nhau, hắn không dám tin quan hệ hai nữ nhân sẽ tốt đến vậy. Nếu hai người không biết đối phương yêu Lâm Thiên thì còn có thể, nhưng biết rồi còn hành động như vậy khiến hắn khó hiểu. Sao Chu Dao có thể chấp nhận Lâm Thiên tìm một tỷ muội quá đẹp cho nàng? Thạch Huyên Hiên kiêu ngạo đến thế làm sao chấp nhận được Lâm Thiên đã có Chu Dao?

Chu Dao nhào vào ngực Lâm Thiên, nước mắt bất lực tuôn rơi:

– Tên xấu xa, đồ xấu xa! Sao có thể xúc động đi đánh nhau với Tề Tần!? Nếu... Nếu mà...!

Lâm Thiên ôm thân thể mềm mại, vỗ nhẹ lưng Chu Dao. Lâm Thiên an ủi nhìn Thạch Huyên Hiên buồn bã thấy Chu Dao nhào vào ngực Lâm Thiên.

Lâm Thiên buông Chu Dao ra, lau nước mắt cho nàng:

– Sao Dao nhi không tin tưởng lão công của mình được? Lão công của nàng rất mạnh, ha ha ha ha ha ha!

Chu Dao đẩy Lâm Thiên ra, kéo Thạch Huyên Hiên xô vào ngực Lâm Thiên:

– Tiểu Lâm Tử, mau an ủi Huyên Hiên muội muội đi! Mới rồi Huyên Hiên muội muội suýt khóc, Tiểu Lâm Tử không thể cho chúng ta bớt lo chút sao?

Ôm Thạch Huyên Hiên trước mặt Chu Dao khiến người Lâm Thiên cứng ngắc, hắn khó tin hỏi:

– Dao nhi, nàng thế này rộng rãi hơi quá đi?

Lâm Thiên không hy vọng Chu Dao thấy bên cạnh hắn có Thạch Huyên Hiên liền xoay người rời đi, hắn ước gì Chu Dao và Thạch Huyên Hiên có thể chung sống hòa bình. Nhưng hai người thoáng chốc thân thể như tỷ muội làm Lâm Thiên không chấp nhận được, tình yêu luôn ích kỷ, nàng vô tư thế này rất quái lạ.

Cơ mặt Chu Dao cứng lại, mất tự nhiên nói:

– Ta và Huyên Hiên muội muội gặp nhau như đã quen từ lâu, tên xấu xa nhà ngươi được lợi quá rồi.

Giả, rát giả. Chỉ số thông minh của Lâm Thiên ít nhất đến trình độ trung bình của nhân loại, sao không phân biệt được Chu Dao không nói thật lòng?

– Gặp nhau như đã quen từ lâu?

Lâm Thiên nhớ lại đêm hôm đó lần đầu tiên Chu Dao thấy Thạch Huyên Hiên đứng cạnh hắn thì lộ biểu tình gì. Chu Dao chưa bước ra khỏi xe nhưng thần thức của Lâm Thiên rõ ràng cảm giác từng nét mặt Chu Dao ngồi trong xe. Chu Dao đã khóc, nhưng khi nàng mở cửa bước xe ra liền lau nước mắt.

Trong đầu Lâm Thiên vang lên giọng Thạch Huyên Hiên:

– Thiên, lát nữa ta sẽ nói cho Thiên biết hôm đó Chu tỷ tỷ nói cái gì. Thiên phải tốt với Chu tỷ tỷ thật nhiều.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu. Thạch Huyên Hiên cảm giác được, Chu Dao thì không hay biết gì.

Ban ngày không là lúc tốt để nói chuyện, Lâm Thiên nôn nóng chờ đợi một ngày qua đi.

Buổi tối, bờ biển.

Lâm Thiên nhẹ nhàng ôm Thạch Huyên Hiên ngồi trên ghế đá. Làng du lịch Lưu Vân chuẩn bị ghế đá cho khách đến ngắm cảnh biển.

Lâm Thiên lo lắng hỏi:

– Huyên Hiên, đêm đó Dao nhi nói gì với nàng? Ta thấy ánh mắt của Huyên Hiên là lạ.

Thạch Huyên Hiên tựa đầu lên vai Lâm Thiên, buồn bã hỏi:

– Thiên, có phải thân thể Chu tỷ tỷ có vấn đề gì không?

Lâm Thiên do dự một lúc, trả lời:

– Ừm! Trong người Dao nhi ẩn giấu Thiên Âm Thần mạch.

Thạch Huyên Hiên lại hỏi:

– Có phải Thiên Âm Thần mạch trong người Chu tỷ tỷ sắp bùng nổ? Đêm qua ta ngủ chung với Chu tỷ tỷ, nửa đêm thân thể Chu tỷ tỷ lạnh lẽo, khi ta rót nội lực vào người Chu tỷ tỷ nhưng không chút tác dụng.

Lâm Thiên kinh ngạc kêu lên:

– Dao nhi đã xuất hiện tình trạng như vậy sao?

Lâm Thiên ở trong đầu sốt ruột hỏi:

– Tiểu Linh, Thiên Âm Thần mạch của Dao nhi còn hai tháng nữa mới bộc phát sao bây giờ đã có tình trạng toàn thân lạnh lẽo?

– Chủ nhân, đúng là hai tháng nữa Thiên Âm Thần mạch trong người Chu Dao mới bùng nổ, nhưng trước đó sẽ xuất hiện khác lạ. Thiên Âm Thần mạch ẩn chứa khí lạnh khổng lồ, lộ ra một chút khiến cơ thể Chu Dao lạnh lẽo là hiện tượng bình thường. Chủ nhân yên tâm, không nguy hiểm mạng sống. Nhưng Chu Dao sẽ chịu khổ đôi chút, khí lạnh từ bên trong thân thể bộc phát ra làm người ta lạnh còn hơn ở trong trời tuyết giá rét.

Lâm Thiên oán trách:

– Tiểu Linh nên sớm nói cho ta biết!

Thạch Huyên Hiên nói:

– Ừm! Theo Chu tỷ tỷ nói thì đã xuất hiện hai lần, không, thêm vào tối hôm qua là lần thứ ba. Thiên, nếu Thiên Âm Thần mạch bộc phát sẽ ra sao?

Lâm Thiên trầm giọng nói:

– Nếu không trị nó, khi Thiên Âm Thần mạch bộc phát sẽ làm Dao nhi thành tượng băng chỉ trong chớp mắt, linh hồn cũng bị đóng băng.

Thạch Huyên Hiên nói, nước mắt lăn dài:

– Thiên, Chu tỷ tỷ nói mạng sống của tỷ tỷ không được bao lâu, dặn ta sau này chăm sóc tốt cho ngươi.

Lâm Thiên ngây người, hắn suy nghĩ rất nhiều khả năng nhưng không ngờ là lý do này.

Lâm Thiên lẩm bẩm:

– Chẳng phải ta đã bảo sẽ có cách chữa khỏi cho Dao nhi sao? Nha đầu ngốc này!

Mắt Thạch Huyên Hiên lóe tia sáng kích động, nàng quay đầu nhìn thẳng mắt Lâm Thiên:

– Thiên thật sự có thể chữa khỏi cho Chu tỷ tỷ? Nếu... Nếu Thiên chữa lành cho Chu tỷ tỷ được thì ta không tranh với tỷ tỷ nữa. Chu tỷ tỷ là thiếu nữ rất tốt, nên có được toàn bộ tình yêu của Thiên!

Lâm Thiên nói:

– Đều có mà nàng không tranh với Dao nhi? Huyên Hiên lại nghĩ đến quay về Từ Hàng Tịnh Trai làm trai chủ chứ gì? Ta không cho phép!

Lâm Thiên bá đạo hôn bờ môi son mềm:

– Huyên Hiên, ta biết ta ích kỷ, nhưng ta không muốn ai trong các nàng rời đi. Hứa với ta, đừng đi được không?

Thật lâu sau Thạch Huyên Hiên buồn bã nói:

– Chờ xem vậy. Sư phụ sẽ không cho phép chúng ta cùng một chỗ!

Nói đến cái này là Lâm Thiên bực mình, sư phụ của Thạch Huyên Hiên là lão ngoan cố cứng như đá, tương lai muốn thuyết phục sẽ rất khó khăn.

Trong thế giới Thiên Long Bát Bộ.

Lâm Thiên lĩnh Đạp Tuyết ra khỏi khách điếm, tuy đã lâu hắn không đến nhưng lão bản không dám làm gì con Đạp Tuyết. Nhiều nhân vật giang hồ biết trong khách điếm có con thần câu nhưng người nào có ý xấu nghe nói con ngựa là của Tu La Lâm Thiên thì mất hứng ngay.

Hoàng Hà bang mạnh như thế mà bị một tay Lâm Thiên phá sập, dù Đạp Tuyết là thần câu ngàn dặm, vì Đạp Tuyết đắc tội nhân vật như Lâm Thiên là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Lâm Thiên thả lỏng tinh thần một đường hướng bắc, mất một ngày hắn đến Nhạn Môn Quan, Nhạn Môn Quan khóa chặt cửa thành. Quan viên thủ quan làm sao cho Lâm Thiên ra khỏi quan được? Nhưng khi Lâm Thiên một chưởng đập nát tảng đá to thì quan viên sợ hãi nhanh chóng mở cửa thành, trong lòng gã trông mong sát tinh rời xa mình thật xa càng tốt.

Bên ngoài Nhạn Môn Quan, nơi Tiêu Phong tự sát. Lâm Thiên xuống ngựa, hắn đứng lặng nơi đó. Dù không tự mình trải qua cảnh Tiêu Phong tự vẫn nhưng trước mắt Lâm Thiên như tái hiện tình cảnh khi đó.

Tiêu Phong là kỳ nhân, trung, nghĩa, hiếu đầy đủ, là người Lâm Thiên kính ngưỡng nhất. Nhớ lúc Lâm Thiên đọc Thiên Long Bát Bộ xem rất là sôi trào máu nóng. Cuối cùng Tiêu Phong tự sát ngoài Nhạn Môn Quan càng khiến Lâm Thiên bức bối mấy ngày, giờ hắn gần như đứng trên mảnh đất này, lấy thân phận tứ đệ của Tiêu Phong. Tâm tình Lâm Thiên kích động thật lâu không thể bình tĩnh.

Lâm Thiên quỳ dưới đất hét lên:

– Đại ca!

Một tiếng đại ca, quỳ xuống là Lâm Thiên cam tâm tình nguyện. Tu vi của Lâm Thiên sớm vượt qua Tiêu Phong ngày xưa nhưng gã cả đời bằng phẳng, xứng đáng hắn gọi đại ca.

Tay Lâm Thiên cầm cái bình rượu ngon mua dọc đường, có thêm hai bát to. Lâm Thiên vỗ rớt bùn đắp vò rượu, đổ đầy rượu vào hai cái bát to.

Lâm Thiên bưng bát to lên ngửa đầu uống cạn:

– Đại ca, ta kính ngươi!

Một chén rượu vào bụng, Lâm Thiên tăng thêm hào tình vô tận.

Lâm Thiên lại đổ đầy chén rượu, cười to uống hết:

– Ha ha ha! Nam nhi sống trên đời ngửa đầu không thẹn với trời, nằm xuống không thẹn với đất. Đại ca, cạn!

Lâm Thiên không biết rằng khoảnh khắc này khí thế vô thiên duy ngã của hắn lại tiến bộ một bước nhỏ.

– A?

Thần thức của Lâm Thiên phát hiện bóng dáng quen thuộc, là Đoàn Dự. Trong tay Đoàn Dự ôm đứa bé, là Đạn Vân lúc trước Lâm Thiên từng gặp. Người bên cạnh tuy Lâm Thiên chưa từng gặp nhưng đoán ra ngay, là chủ nhân Linh Thứu cung của Phiêu Miểu phong Thiên Sơn, Hư Trúc. Một cô bé ngồi trên vai Hư Trúc, mặt mày khá giống với gã, đoán có lẽ là nữ nhi của gã. Đoàn Dự và Hư Trúc đều tiến đến, Lâm Thiên rất mừng.

Hai người là cường giả đương thời, khinh công số một, tốc độ tiến lên cực nhanh. Không lâu sau Đoàn Dự, Hư Trúc đã xuất hiện trước mắt Lâm Thiên.

Lâm Thiên hét dài:

– Nhị ca, tam ca!

Người Đoàn Dự run lên, lộ nét mặt mừng như điên:

– Ha ha ha! Nhị ca, tứ đệ đến! Không ngờ hắn biết hôm nay là ngày tế đại ca, tới sớm hơn chúng ta!

Đoàn Dự cười lớn chào:

– Tứ đệ!

Đến gần, Lâm Thiên và Đoàn Dự ôm siết. Đã lâu không gặp mặt, Lâm Thiên trưởng thành nhưng hắn nhận ra nhị ca Đoàn Dự ngay. Nhớ lúc Lâm Thiên mới vào thế giới Thiên Long Bát Bộ thì khốn đốn biết bao, toàn nhờ Đoàn Dự.

Lâm Thiên nhìn Hư Trúc, mỉm cười hỏi:

– Tam ca, vị này chính là nhị ca đúng không?

Đoàn Dự vội gật đầu:

– Nhị ca, đây là Lâm Thiên mà ta nhận làm huynh đệ, lúc trước có nói cho nhị ca rồi. Hắn cũng là huynh đệ của nhị ca. Tứ đệ, đây là nhị ca của ngươi, Hư Trúc. Sao lâu rồi tứ đệ không đi Linh Thứu cung, ta và nhị ca của ngươi nghe nói nhiều tin đồn giang hồ liên quan ngươi, danh tiếng Tu La Lâm Thiên như sấm bên tai, ha ha ha ha ha ha!

Lâm Thiên và Hư Trúc cùng kêu lên:

– Tứ đệ!

– Nhị ca!

Hai người cười to. Lâm Thiên cảm giác dù qua nhiều năm thì hình dung về Hư Trúc trong sách không thay đổi nhiều, về khí độ do gã đã là cung chủ Linh Thứu cung nên trầm ổn hơn xưa nhiều.

Đoàn Dự đặt vò rượu xuống đất:

– Xem ra tứ đệ cũng biết hôm nay là ngày giỗ của đại ca nên cố ý lại đây.

Tay Hư Trúc cũng cầm vò rượu, đặt xuống đất như Đoàn Dự.

Đoàn Dự nhìn hai cái bát đặt dưới đất, cười nói:

– Đại ca lúc còn sống thích rượu ngon nên chúng ta đều mang rượu tới, tứ đệ suy nghĩ càng chu đáo, mang luôn bát.

Lâm Thiên cười khẽ, nói với Đoạn Vân ngồi trong ngực Đoàn Dự xoe tròn mắt nhìn hắn:

– Tiểu tử, không nhận biết ta sao? Nhớ lúc trước ta từng ôm ngươi. Tam ca, tẩu tử đâu? Sao không đi cùng?

Đoàn Dự cười nói:

– Tẩu tử của ngươi hiện không tiện theo ta chạy lung tung trên giang hồ, ha ha ha ha ha ha!

Hoàng đế chạy ra, các thần tử phản đối dữ dội, nếu hoàng hậu cũng chạy theo thì sẽ càng nhiều người phản đối hơn.

Đoạn Vân giờ đã hơn một tuổi, Lâm Thiên nói chuyện với nó chỉ biết cười khúc khúc, hai bàn tay nhỏ vươn hướng hắn.

Lâm Thiên ôm Đoạn Vân, cười nói:

– Ha ha ha, vật nhỏ, xem ra ngươi nhận được ta.

Hư Trúc bế cô bé ngồi trên vai vào ngực:

– Nhu Nhi, gọi tứ thúc.

Cô bé lớn hơn Đoạn Vân một chút, khoảng hai tuổi.

Nghe Hư Trúc bảo, cô bé trong trẻo kêu lên:

– Tứ thúc!

Lâm Thiên gãi mũi, lòng thầm cảm thán ca bây giờ đã thuộc hàng thúc.

– Tiểu Nhu Nhi ngoan quá.

Lâm Thiên vuốt đầu Nhu Nhi:

– Nhị ca, tam ca mang hai đứa nhóc đến đây vì sao?

Đoàn Dự cười nói:

– Ta và nhị ca của ngươi muốn đại ca chứng kiến hai đứa nó kết nhân duyên nên mang Vân Nhi, Nhu Nhi đến. Dọc đường đi hai vật nhỏ chơi với nhau cũng rất vui vẻ. Giờ tứ đệ có ở đây thì càng tốt, có tứ đệ và đại ca cùng chứng kiến, sau này Vân Nhi và Nhu Nhi sẽ rất hạnh phúc.

Đính ước còn nhỏ, Lâm Thiên chỉ nghe nói qua, hắn không ngờ bây giờ sắp chứng kiến hai đứa nhóc đính ước.

Lâm Thiên nói:

– Nhị ca, tam ca, đính ước cho Vân Nhi và Nhu Nhi cũng tốt. Nhưng về sau hai người không có ý gì với nhau thì tốt nhất đừng cưỡng cầu.

Đoàn Dự, Hư Trúc gật đầu nói:

– Đương nhiên rồi, nhưng ta tin Vân Nhi, Nhu Nhi sẽ là một đôi hạnh phúc.

Đoàn Dự, Hư Trúc gỡ bùn phong mỹ tửu mình mang đến ra.

Đoàn Dự nói:

– Đại ca, hôm nay là ngày tế của đại ca, ta và nhị ca cùng nhau đến đây. Đại ca còn thêm một huynh đệ, chắc rất vui vẻ đúng không?

Đoàn Dự cảm thấy hốc mát cay cay:

– Đại ca, hôm nay điệt nhi Đoạn Vân, điệt nữ Hư Nhu của đại ca định nhân duyên một đời, đại ca và tứ đệ cùng nhau làm chứng kiến đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi