TỈNH MỘNG

Hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời đỏ rực như lửa thiêu.

Mặt hồ phản chiếu những ánh chiều tà.

Dòng nước ráng đỏ tráng lệ, nhè nhẹ vỗ từng cơn. Sắc đỏ kia mãnh liệt như một tấm gương hừng hực thiêu đốt. Trời nước dung hòa, nhất thời khó mà phân biệt đâu là bầu trời, đâu là mặt hồ, chỉ có những tia sáng vàng nhảy nhót trên ngọn nước.

Nhóm du lịch đứng bên thôn, đưa mắt nhìn đến phương xa, cơn gió dìu dịu phảng phất bên tai bọn họ.

Nói thật, cảnh tượng này nhìn qua rất đẹp, bố cục, màu sắc hài hòa rực rỡ-- nếu không nhìn tỉ mỉ.

Một giọng nam thô ách phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Mẹ nó, rốt cuộc phải làm thế nào?" 

Người nói là một gã đàn ông thân hình cường tráng.

Vị này tự giới thiệu mình là giáo viên dạy lái xe, nghe giọng có vẻ là người phương Bắc. Ngoại hình của gã tương đối giống những gì mọi người suy nghĩ về người làm nghề này.

Trong số thí sinh có vài người trẻ hẳn vừa mới trải qua thi bằng lái, nghe giọng của người đàn ông, lập tức không nhịn được mà giật mình--

Giống như giây tiếp theo liền bị gọi tên điểm danh, sau đó trước mặt mọi người thực hành đề-pa lên dốc hay lùi xe vào chuồng.

Không ai trả lời gã giáo viên dạy lái xe. Mọi người đều đứng ngay ngắn tại chỗ, ngây ra như phỗng, bởi vì chẳng biết phải làm cái gì bây giờ.

Tiểu Minh không hổ là "bậc thầy câu cá", sau khi đưa ra yêu cầu vô tình vô nghĩa bắt các vị khách du lịch tự chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, nó còn ân cần chuẩn bị dụng cụ cho mọi người: bốn cần câu cá.

Chính xác là bốn cần câu không có mồi.

Cần câu đều vô cùng thô sơ, chỉ là sợi dây buộc trên que gậy trúc, đến cái móc câu cũng chẳng có, cá muốn cắn câu cũng không được.

Doãn Vụ Thi lập tức nghi ngờ: "Móc câu đâu?"

Tiểu Minh mỉm cười lịch sự-- nhìn mấy khối vuông trên mặt nó biến hóa, chắc là đang cười: "Không có móc câu."

Không có thì ở đây làm trò gì?

Nó cho rằng ai cũng là Khương Tử Nha hay sao?

Doãn Vụ Thi rủ mắt nhìn mấy cành trúc "què quặt", quyết định lùi lại một nước: "Vậy mồi câu  đâu?"

Tiểu Minh không biết thí sinh trước mặt mình đã tỉ mỉ thiết kế cách chết cho nó, nó vẫn giữ nguyên nụ cười trời đánh: "Cũng không có. Không phải các vị đều có rồi hay sao, cần gì tìm tôi?"

- - Khoan đã, có cái gì rồi?

Hai mắt Tiểu Minh dừng trên khuôn mặt Doãn Vụ Thi, ý vị thâm trường.

Tiểu Minh cũng chẳng để ý rốt cuộc bọn họ có câu được cá hay không-- nó càng hi vọng bọn họ không câu được gì, như vậy liền có thể tiễn bọn họ đi trong một nốt nhạc, tiết kiếm được bao nhiêu thời gian, còn có thể dụ dỗ thêm đoàn lữ hành xui xẻo khác tới tặng đầu người.

Nó lễ phép dẫn các thí sinh ra cửa.

Mọi người đương nhiên không ngồi chờ chết, có người thử tới những nhà khác trong thôn mượn củi gạo. Nhưng đáng tiếc, toàn bộ người trong thôn đều thích phim truyền hình thời xưa, một hai phải diễn tiết mục đầy cẩu huyết--

Người bên ngoài bi phẫn: "Có bản lĩnh thì mở cửa ra! Tôi biết có người ở trong đó, mở cửa!!!"

Người bên trong bất động như núi, nhất quyết không mở là không mở.

Bọn họ thử hết cách, không cái nào khả thi, cuối cùng chỉ có thể tới trước hồ quan sát một chút, suy xét bước hành động tiếp theo.

Cái hồ này gọi là "Hồ thần", không biết có thần thật hay không, nhưng mực nước rất sâu, diện tích cũng rộng, rớt xuống có lẽ không vớt lên được nữa. Hơn nữa với tính tình của hệ thống, dưới nước không chừng còn cất giấu quái vật hồ Loch Ness gì gì đó, chực chờ thí sinh tới gần.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời chậm rãi lặn xuống, thí sinh chậm rãi...

Đói bụng.

Nhiệm vụ vẫn không hề tiến triển.

Chí khí dần cạn kiệt.

Mọi người đều không muốn nghĩ đến chuyện không bắt được cá thì sẽ thế nào, tóm lại chẳng phải chuyện gì tốt lành. Nhưng dưới tình thế cái gì cũng không có như bây giờ, việc bắt cá cũng đầy rủi ro nguy hiểm.

Bọn họ đã dùng thử cần câu, sự thật chứng minh, không có mồi thì chẳng làm được gì, dù trong hồ có thứ gì đó còn sống đi nữa, cũng sẽ không cắn câu. 

Lam Xuân Kiều cảm thấy, lũ cá dưới nước hẳn đang trừng mắt chê cười các thí sinh trên bờ ngu ngốc, còn muốn tay không bắt cá.

Sau bao lần thử nghiệm, Cao Thuật rốt cuộc cũng từ bỏ, quay đầu thương lượng với những người khác: "Hay là chúng ta về rừng cây thử lần nữa?"

Ý tưởng của cậu không tính là mới mẻ, nhiều người cũng đã suy xét qua, nếu có thể vào rừng bắt chút sâu, nói không chừng có thể giải quyết được thế cục bế tắc này. Nhưng nói thật, bây giờ không một ai dám tiến vào trong rừng.

Quay đầu nhìn lại, lối vào khi bọn họ tới thôn này đã rất xa, gió vùn vụt trên những ngọn cây, có tiếng xào xạc. Những cành cây chụm lại che kín bầu trời, lúc này nhìn như những nanh vuốt nhe ra, nuốt trọn ánh sáng, bóng tối bao phủ khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

Liếc mắt nhìn qua cũng có thể đoán được, chỗ đó nhất định không phải nơi tốt đẹp gì.

Hoàng hôn vốn là khoảnh khắc tai ương(*), hệ thống chắc hẳn sẽ thiết kế yêu ma quỷ quái gì đó, nhất là trong rừng cây u ám thế này, dễ dàng nảy sinh cảnh tượng không bình thường. Doãn Vụ Thi có căn cứ để nghi ngờ trong đó cất giấu đồ vật dọa người.

Thật ra cũng không phải Doãn tổng sợ hãi, chủ yếu cô không muốn đi do lười mà thôi.

Đường xa như vậy, chắc phải hơn một vạn bước.

Cô trực tiếp ngồi xuống đất, khoanh tay ôm đầu gối rồi nói: "Vừa rồi không phải Tiểu Minh ám chỉ chúng ta hay sao."

Khung cảnh lập tức yên tĩnh, không một ai mở miệng.

Tiểu Minh ám chỉ vô cùng rõ ràng, cho nên lúc thảo luận phương án, mọi người đều tránh nói đến chuyện này.

Đa số thí sinh ở đây đều không phải là người mới, đối với văn hóa một lời không hợp liền ăn tim gan phèo phổi các thí sinh của NPC, bọn họ đều không lạ. Cho nên mọi người đều biết ý của Tiểu Minh là gì.

Nó đang ám chỉ thí sinh dùng chính mình làm mồi câu.

Doãn Vụ Thi hoài nghi, người trong thôn nuôi một hồ cá mập .

Mọi người cố ý lảng tránh chuyện này, bởi vì không muốn nghe lời hệ thống mà hiến tế người một nhà, nào ngờ tới nơi này còn có người thiếu mắt nhìn như vậy, cứ thế trắng trợn nói ra.

Thế này đều làm khó mọi người, biết lựa ai làm mồi câu bây giờ?

Con người thiếu mắt nhìn kia chẳng hề để ý mà đề nghị: "Tôi có một ý tưởng hơi táo bạo."

Lam Xuân Kiều: "......"

Cậu đột nhiên cảm nhận được điềm xấu.

Trì Trọng Hành có lẽ biết cô muốn làm gì, tay anh di chuyển-- anh muốn che miệng cô lại.

Nhưng vì làm bộ không quen biết hai chị em bọn họ, cả đoạn đường, anh luôn đi cách bọn họ một khoảng, lúc này muốn ra tay cũng không kịp.

Doãn thiếu mắt nhìn lại nói: "Chi bằng chúng ta quay trở lại trói Tiểu Minh làm mồi câu."

Một đám thí sinh nhìn cô như nhìn thấy quỷ.

Kia chính là NPC đó!!! Ai thấy mà không đi đường vòng, cô lại còn muốn trói nó lại, sợ BE chưa đủ thảm sao!!!

Nhưng bọn họ không ngờ, người thiếu mắt nhìn không chỉ có một.

Cậu thanh niên đầu tóc vàng hoe trông có vẻ nổi loạn, ngây ngốc hỏi theo cô: "Vậy còn Tiểu Hồng?"

Doãn Vụ Thi hỏi gì đáp nấy: "Chúng ta có tới bốn cần câu."

Đương nhiên có thể. Tuyệt vời.

Doãn Vụ Thi còn bớt chút thời gian mà liếc mắt nhìn Trì Trọng Hành một cái, biểu tình như đang nói: Ủy viên kỷ luật, muốn chơi cùng không?

Trì Trọng Hành: "......"

Tóc vàng đương nhiên cũng bị thí sinh không biết trời cao đất dày này làm kinh sợ. Cậu đang ngồi xổm bên bờ hồ, cầm gậy trúc khuấy khuấy mặt nước, chỉ một khoảnh khắc phân tâm, gậy trúc trong tay vụt mất, cả người cậu mất trọng tâm, ngả nghiêng về phía trước.

Chuyện vốn cũng không có gì to tát, chỉ là lảo đảo một chút, tự cậu có thể điều chỉnh lại trọng tâm được. Nhưng chưa kịp nhúc nhích gì, bên tai văng vẳng tiếng kêu hoảng hốt: "Cẩn thận--"

Ngay trên mặt nước, có bóng trắn chợt lóe lên. Doãn Vụ Thi không kịp phản ứng, cô vươn tay theo bản năng, ngón tay vừa vặn sượt qua cổ áo cậu.

Xong rồi.

Lòng cô chùng xuống, chỉ nghe thấy bên cạnh có tiếng gào lên, một người đàn ông liều mạng chạy tới túm lấy tóc vàng, trọng tâm hai người không vững, ngã nhoài về phía sau, mấy thí sinh đứng gần đó cũng bị liên lụy, ngã sõng xoài trên mặt đất, hai ba tiếng ""ui da" liên tiếp vang lên.

Nhưng mọi người không rảnh oán trách nhau, toàn bộ cặp mắt đều hướng về bóng trắng ngủ đông dưới mặt nước.

Đó là một con cá.

Cặp mắt cá chết kia nhìn trừng trừng đám người trên bờ, hàm răng sắc nhọn cắn chặt que gậy trúc vừa vụt khỏi tay tóc vàng, "rắc" một tiếng, que trúc gãy nát.

Tóc vàng sống sót sau tai nạn run rẩy hỏi: "Đây là... bữa tối sao?"

Lời tác giả:

Hệ thống (nói với cá): Phải, chính là bữa tối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi