TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

“Tốt, Diêu tiểu thư chờ một lát, Lưu mỗ sẽ trói định quang não cho ngài.” Hắn mở hộp không gian mà cửa hàng trưởng mang đến ra, lập tức một đóa hoa nhỏ màu xanh biếc từ bên trong bay ra, cũng không biết lão Lưu niệm cái gì. Đột nhiên máu trong lòng bàn tay liền bay về phía đóa hoa màu xanh kia, hoa dần dần biến thành màu đỏ. Dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một vòng sáng giống như là pháp trận, quang não của cô cũng bay lên, bắt đầu chậm rãi dung hợp cùng đóa hoa kia.

Trường hợp này thật là…… Huyền huyễn.

Không phải công nghệ cao sao, cô có phải đã đi nhầm phim trường thần thoại rồi không a.

- _-|||

“Tiên tộc trói định không gian cần một chút thời gian.” Cửa hàng trưởng cho rằng cô ghét bỏ thời gian quá lâu, một bên nỗ lực giải thích, “Bất quá lão Lưu làm cái này đã rất nhiều năm, không gian do hắn kết thành, tính ổn định rất cao.”

“…… Nga.” Thì ra lão Lưu là người của Tiên tộc, khó trách có bộ dáng như thần côn, ai! Thần tiên vào nghề cũng không dễ dàng a.

Cô nhớ tới người nào đó mang cô ngự kiếm phi hành, công nghệ cao cùng đặc tính chủng tộc dung hợp hoàn mỹ, tinh tế này…… Không sao. Quen rồi liền ổn.

Diêu Tư an tâm ở bên cạnh chờ, nhưng đợi một lần liền kéo đến nửa giờ, cô có chút nhàm chán, ánh mắt nhịn không được ngắm nhìn khắp nơi. Đột nhiên phát hiện bức tường trống rỗng phía trước, cư nhiên có một cái nút.

Đây là gì?

Cô nhịn không được ấn vào, toàn bộ mặt tường nháy mắt đều bay lên, lộ ra mây trắng và tầng tầng lầu cao bên ngoài.

“Chi nhánh chúng ta nằm ở vị trí trung tâm của Diệu Hằng tinh.” Cửa hàng trưởng thấy cô tò mò, chỉ chỉ bên ngoài giới thiệu nói, “Toàn bộ trung tâm thành phố, mặt tiền cửa hàng của chúng ta xem như có tầm nhìn tốt nhất.”

Diêu Tư gật gật đầu, đích thực tầm nhìn rất tốt, không đơn thuần chỉ là là đối diện các loại kiến trúc cảnh đẹp ý vui, phía dưới tầng mây còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy mảng lớn hồ nước xanh hoá, ngay cả đối diện có người bay qua, cũng nhìn được rõ ràng……

Di! Từ từ.

Người?

Đệch, thật sự có người bay qua a.

“Cửa hàng trưởng, người kia bay qua, sẽ không đâm lại đây đi?”

“Diêu tiểu thư nói giỡn, hàng không Diệu Hằng tinh có quản chế, người không có khả năng bay lên tầng bình lưu……”

Phanh!

Hắn còn chưa nói xong, một tiếng vang lớn, bức tường trước mắt vỡ ra thành từng mảnh pha lê.

Một cái bóng dáng màu đen vọt vào, ngay tại chỗ lăn vài vòng.

Diêu Tư: “……”

Cửa hàng trưởng: “……”

Lão Lưu: “……”

Đệch! Thì ra pha lê tương lai chất lượng kém như vậy a! Sớm biết vậy thì cô đã né rồi.

“Cậu…… Cậu là người nào?” Cửa hàng trưởng rốt cuộc phản ứng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người phía trước, ngay cả lão Lưu cũng ngừng lại.

Người áo đen đứng lên, nhìn ba người ở đây liếc mắt một cái, sau đó đem tầm mắt ngừng ở trêи người cô.

Diêu Tư lập tức có loại dự cảm không lành……

Quả nhiên, ngay sau đó người đàn ông kia trực tiếp vọt tới phía sau cô, cánh tay trực tiếp bóp chặt cổ cô, móc vũ khí kim loại màu đỏ ra, chỉ vào hai người còn lại nói, “Không được nhúc nhích, bằng không cô ta chết chắc.”

Diêu Tư: “……”

Mẹ nó! Vì cái lông gì lại là cô a, rõ ràng cô là người đứng xa nhất! Có cần xui xẻo như vậy hay không?

Người đàn ông áo đen rống xong, bên ngoài ‘vụt vụt’ lại vọt vào mười mấy người, khác với hắn là những người này mặc đồng phục thống nhất, trong tay cũng cầm cùng một loại vũ khí, đồng thời chỉ hướng người đàn ông áo đen bắt lấy cô.

Diêu Tư đoán rằng những người này hẳn là cảnh sát.

“Hắc Phệ, cậu đã bị bắt, mau buông vũ khí đầu hàng.” Quả nhiên, người dẫn đầu la lớn.

“Tránh ra, bằng không cô ta nhất định phải chết.” Hắn không những không sợ, ngược lại đem vũ khí trong tay nhắm ngay đầu cô, cánh tay bóp cổ cô càng chặt.

“Hắc Phệ, cậu phạm vào nhiều tử tội như vậy, còn cho rằng có thể thoát khỏi Diệu Hằng tinh sao?”

“Đừng tới đây, nếu tôi chết, cô ta cũng đừng nghĩ sống.”

“Cậu không cần xúc động, hôm nay cậu là trốn không thoát, hà tất còn hại chết một người.”

“Hừ, tôi giết người nhiều, không ngại giết thêm một cái.”

“Nếu cô ấy chết, cậu cũng trốn không thoát, mau buông vũ khí.”

“Ai chết ai sống còn không nhất định đâu? Các ngươi thả tôi rời đi, tôi liền thả cô ta.”

“Không có khả năng! Cậu phạm chính là tử tội.”

“Tôi nếu sống không được, cô ta cũng phải chết.”

“Buông con tin ra!”

“Muốn chết cùng chết!”

“Tôi nói này……” Diêu Tư nhịn không được giơ lên một bàn tay, “Các người có thể đổi câu khác hay không, đừng chết tới chết lui?” Làm hại cô ngay cả cảm giác khẩn trương cũng chưa có, “Có thể tôi đã quên nói, tôi là Huyết tộc!” Muốn chết cũng không được đâu?

“……”

Nháy mắt an tĩnh!

********************

Hôm nay 2 chương này. Có ai vui không? Tặng sao cho mình có động lực nào. ^^ ~

Hết chương 37.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi