TÌNH THÂM PHÙNG THỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời Thanh Thu lúc bình thường luôn cho người ngoài cảm thấy thân thiện cùng hiền lành. Về mặt riêng tư, khi ở bên cạnh Ôn Khinh Hàn thỉnh thoảng sẽ lộ ra một ít tính tình.
Mà khi nàng nghiêm túc thể hiện tình cảm, nhiều ít liền khiến người an tâm cùng tin tưởng, nhu hòa lại không yếu ớt, mạnh mẽ lại kiên định.
Ôn Khinh Hàn quay mặt về phía nàng, nhìn nàng chằm chằm, hô hấp tương giao, lúc này bên ngoài lạnh lùng cũng giảm bớt. Hai người lại không nghĩ tới trước tiên trở về phòng, đã mấy ngày Ôn Khinh Hàn không chủ động hôn nàng, lúc này nội tâm khát vọng lấn át cảm giác lạnh lẽo trên da thịt.
Môi của Ôn Khinh Hàn cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào môi của Thời Thanh Thu, giống như lần đầu tiên cô hôn nàng, vì sợ nàng làm bị thương, cũng sợ nàng không chịu nổi nhiệt tình của cô.
Người này, suýt chút nữa mình đã mất đi. Nếu chiếc xe kia đâm mạnh hơn một chút, hoặc là không dùng cách như vậy, đổi thành một con dao, hoặc đẩy cô từ trên lầu xuống. Vậy hôm nay, người trong ngực cô sẽ thương tâm như thế nào.
Trong mắt Ôn Khinh Hàn có ánh sáng le lói, trong suốt như pha lê, cô nhắm mắt chuyên chú hôn Thời Thanh Thu đang mềm mại trong vòng tay cô.
Nụ hôn giữa hai người luôn bận tâm đến cảm xúc của đối phương, động tác nhẹ lại nhẹ, cho dù có tâm viên ý mãn cũng cố gắng tiến sâu hơn mấy phần, sau khi được đáp lại mới buông nụ hôn.
Đầu lưỡi của Ôn Khinh Hàn giống như đang bốc cháy, để Thời Thanh Thu cảm thấy một cỗ nóng rực từ má, sau đó lan tràn đến tứ chi, chỉ có đáp lại mới có thể làm dịu đi.
Nàng thở gấp gáp, giữa môi và răng của Thời Thanh Thu tràn ra vài tiếng ngâm khẽ mê hoặc lòng người. Hô hấp càng ngày càng nhanh, Thời Thanh Thu bị hôn cơ hồ muốn thở không nổi, hai tay đang ôm cổ đẩy vai cô.
Ôn Khinh Hàn hiểu ý liền lui ra, chỉ là trong lòng vẫn chưa thỏa mãn, mở mắt ra nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Thời Thanh Thu, tựa hồ còn muốn hôn.
Hai tay Thời Thanh Thu trên vai cô nhẹ nhàng trượt lên cổ, ngón tay vuốt ve gò má cô, lại vuốt ve khóe môi cô, ngữ khí ái muội mang theo ý cười: "Còn chưa đủ sao? Có phải mấy ngày nay em bỏ đói chị không?"
Hô hấp của Ôn Khinh Hàn đột nhiên nặng nề, sau đó gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Tôi còn muốn..."
Lời nói của cô, ý định đến gần Thời Thanh Thu vẫn thẳng thắn như trước, không vì mấy ngày này thân thể không thoải mái mà thay đổi. Nhưng Thời Thanh Thu vẫn cảm thấy cô đang kiềm chế, giống như gian nan ẩn nhẫn, sau đó thực sự khống chế không nổi, cho nên lúc này mới phát tiết ra.
Cô không muốn nói, đối với tính khí của cô, kiên nhẫn là một điểm mạnh. Nhưng đã muốn ẩn nhẫn không phát, tâm tư này tự nhiên có liên quan đến Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn thấy Thời Thanh Thu không ngăn cản mình, cô liền tiến tới muốn chạm vào môi Thời Thanh Thu.
"Thanh Thu, Khinh Hàn, ăn cơm trưa a. Hai đứa đang ở đâu?"
Thanh âm của dì Chung loáng thoáng truyền đến, giống như bà đang tìm hai người ở hành lang bên ngoài phòng.
Si mê trong mắt Ôn Khinh Hàn mờ đi một chút, Thời Thanh Thu cũng kịp phản ứng chống đỡ vai cô.
“Đi ăn trưa trước, ăn cơm xong rồi uống thuốc, sau đó ngủ trưa.” Thời Thanh Thu nhẹ nhàng nói, “Chuyện này, ban đêm lại nói...”
Ôn Khinh Hàn "ừm" một tiếng: "Em không ngủ trưa sao?"
Thời Thanh Thu nhéo nhéo mũi cô, cười nói: "Em muốn cùng Chung a di kiểm tra xem nên mua cái gì, sau đó bàn giao cho dì ấy những gì nên chú ý trong chế độ ăn uống của chị, một hồi Chung a di sẽ đi mua đồ ăn, em đương nhiên phải nói rõ ràng. Còn có, em cũng mang theo mấy cuốn sách chị thường đọc, cũng có cuốn nhật ký, chờ thân thể chị bình phục, muốn dùng thì tới thư phòng tìm."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, thủy triều trong lòng bắt đầu dâng trào, bộ dáng phục tùng ngoan ngoãn đáp ứng: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Ăn trưa xong, Thời Thanh Thu kéo Ôn Khinh Hàn vào phòng, cho cô uống thuốc xong liền để cô lên giường đi ngủ, chính mình thì ra ngoài tìm Dì Chung.
Ôn Khinh Hàn đứng dậy đi vào phòng tắm, không đi ngủ liền ra khỏi phòng đi xuống lầu, đi tới phòng khách liền nghe thấy thanh âm của Thời Thanh Thu, cô nương theo thanh âm kia đi tới.
"Khinh Hàn hiện tại chủ yếu là tĩnh dưỡng, thường ngày thanh âm trong nhà không nên quá lớn. Về chế độ ăn uống, Chung a di cứ làm theo tờ giấy con viết, tối nay hầm canh cá cho chị ấy. Đúng rồi, phiền phức Chung a di đi siêu thị một chuyến, mua một ít sữa bột trở về, trước khi ngủ cho chị ấy uống."
Ôn Khinh Hàn đi dép lê, không tiếng động tiến đến cửa phòng bếp, nghe thấy thanh âm của Thời Thanh Thu thì dừng lại.
“Ai nha, không có vấn đề.” Dì Chung đáp ứng, “Ngày mai mua một ít óc heo hầm thiên ma* cho đứa nhỏ ăn, rất tốt cho não a.”


Thời Thanh Thu nhẹ giọng cười, "Vậy Chung a di trước tiên đừng nói với chị ấy ngày mai ăn óc heo, chị ấy không thích ăn món này, con nghĩ xem nên làm sao a."
Ôn Khinh Hàn cong môi, thanh âm cưng chiều của Thời Thanh Thu vang lên bên tai, liền lặng lẽ xoay người rời đi.
Ăn chiều xong, Ôn Khinh Hàn không có việc gì làm, Thời Thanh Thu đưa cô trở về phòng để cô đi tắm, định để cô nghe nhạc một chút rồi đi ngủ, sau đó chính mình ra ngoài tiếp điện thoại.
Chờ hai người tắm rửa xong lên giường, Ôn Khinh Hàn còn chưa muốn ngủ, nhắm mắt lại dựa vào đầu giường
Thời Thanh Thu kéo chăn bông lên cho cô, hỏi: "Khinh Hàn, trù nghệ của Chung a di rất tốt, phải không?"
Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại trả lời: "Ừm, rất tốt."
Nghe câu trả lời của cô, Thời Thanh Thu hài lòng ôm cô nói: "Trước kia em tìm Chung a di giúp em trông coi nơi này, cũng là vì dì ấy rất tốt, nấu ăn cũng rất ngon. Như vậy, lúc ngẫu nhiên làm việc xong em liền về đây cũng có thể ăn một bữa ngon."
Thời Thanh Thu sờ đầu cô, vùi đầu vào tóc cô, nghe thấy giống như cô đang cười, sau đó hỏi: "Em đột nhiên chờ mong ăn cơm Chung a di nấu a, ngày mai chúng ta ăn cái gì đây?"
"Xem Chung a di thế nào, nên chú ý cái gì, em đều nói cho dì ấy biết, còn lại để dì ấy an bài." Thời Thanh Thu im lặng cong môi, không định nói cho Ôn Khinh Hàn biết ngày mai ăn óc heo.
Ôn Khinh Hàn khẽ mở mắt, vươn tay ôm eo Thời Thanh Thu, trong mấy ngày nay lần đầu tiên dùng sức kéo Thời Thanh Thu vào trong ngực. Nghe nàng thở nhẹ một tiếng chống đỡ bả vai mình, ánh mắt liền có mấy phần u ám.
"Làm sao vậy? Đột nhiên dùng sức như thế" Thời Thanh Thu cười oán giận một câu.
“Thanh Thu.” Ôn Khinh Hàn hôn lên môi nàng, thủy triều trong lòng lại dâng trào, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi...”
Lại xin lỗi, sau khi bị thương đây là lần thứ hai Ôn Khinh Hàn nói xin lỗi, mỗi một lần đều liên tiếp nói mấy câu. Một người tính tình nhạt nhẽo như vậy, một việc có thể chịu đựng hơn mấy năm, đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến cô mấy ngày nay cảm thấy áy náy mà liên tục xin lỗi như vậy?
Thời Thanh Thu quyết định không bỏ qua, không còn định dùng thời gian để trấn an nữa, nàng lùi về sau một chút, nhìn chằm chằm vào Ôn Khinh Hàn hỏi: "Sao chị lại nói xin lỗi nhiều lần như vậy? Chị đang nghĩ gì thế? Nói cho em biết suy nghĩ trong lòng chị đi."
Ôn Khinh Hàn im lặng, cúi đầu xuống, tay vuốt ve lớp vải lụa quanh eo Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu nghiêng người về phía trước, hôn lên giữa lông mày, hôn lên má cô, tựa như hôn đến do dự trong lòng cô, thấp giọng nói: "Chị đều biết tất cả mọi chuyện về em, em cũng không có bất kỳ chuyện gì giấu chị, sau này mặc kệ việc lớn nhỏ gì cũng đều không muốn giấu chị. Chúng ta là vợ của nhau, không phải nên thẳng thắn với nhau sao? Hơn nữa, tâm tình của chị có liên quan đến em, như vậy càng không nên giấu em.”
Ngón tay Ôn Khinh Hàn dừng lại, cảm xúc trong lòng càng dâng trào, hồi lâu, cô mới khẽ nói: “Tôi để em lo lắng.” Cô dừng một chút, Thời Thanh Thu ăn ý không nói tiếp, cô lại tiếp tục nói: “Lúc đó tôi đang nghĩ, ba mẹ vẫn đang chờ tôi, em vẫn đang chờ tôi, nhưng nếu tôi không trở về được thì sao? Nếu như tôi không thể trở về, vậy em phải làm sao bây giờ..."
Cô nói rất nhẹ nhàng cùng bình tĩnh, nhưng lần này đến lần khác khiến Thời Thanh Thu cảm thấy đau lòng, trước khi ngất đi chỉ có một lúc mà thôi, cô còn nghĩ tới nhiều như vậy.
“Còn gì nữa?” Thời Thanh Thu cảm thấy không đơn giản như vậy.
"Còn có..." Ôn Khinh Hàn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy thâm tình thấm lấy từng tia đau đớn, "Nếu như ngay từ đầu chúng ta không kết hôn, sau này cũng sẽ không có những chuyện kia, em cũng sẽ không thích tôi. Như vậy em vẫn một mình, ít nhất là sẽ không lo lắng cùng sợ hãi, nếu như ngày đó tôi..."
“Ôn Khinh Hàn, chị hối hận sao?” Thời Thanh Thu lạnh giọng ngắt lời Ôn Khinh Hàn, trong mắt như có sương mù đọng lại, mũi có chút chua xót.
Nàng biết đằng sau câu nói đó là gì, thậm chí nàng còn đoán được mấy ngày nay Ôn Khinh Hàn đã nghĩ đến "nếu như" bao nhiêu lần. Người này có phải ngốc không?
Dứt lời, nàng thấy Ôn Khinh Hàn chưa từng bối rối sốt ruột lắc đầu, sau đó như thường lệ dịu dàng ôm nàng vào lòng, không ngừng nhẹ nói: "Không có, làm sao tôi lại hối hận, làm sao tôi có thể hối hận…"
Trong lòng Thời Thanh Thu nhất thời mềm nhũn, sau đó nàng thả lỏng thân thể để Ôn Khinh Hàn ôm mình, chớp mắt một cái, để cho vài giọt nước mắt tích tụ rơi ở trên vai cô.
“Đi cùng em là quyết định quan trọng nhất mà tôi từng làm.” Cằm cô đặt lên trán Thời Thanh Thu, thân mật mà cọ, “Tôi không hối hận, sau này cũng sẽ không hối hận. Nhưng tôi sẽ cảm thấy áy náy, nếu như em không có tình cảm với tôi, lúc tôi gặp chuyện em cũng sẽ không lo lắng như vậy. Cho nên tôi sợ, tôi sợ em khổ sở, tôi sợ không có tôi..."
Ôn Khinh Hàn càng nói, thanh âm càng trầm xuống, càng nói càng ôm chặt lấy Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu càng nghe càng đau lòng, nàng che miệng cô, kìm nén một chút cảm xúc, sau đó lau nước mắt, từ trong ngực Ôn Khinh Hàn, cười trong nước mắt nói: "Ôn Khinh Hàn, chị ngốc sao?"
Ôn Khinh Hàn biết mình là đang bị giáo huấn, im lặng hơi cúi đầu, giống như đang thừa nhận sai lầm.
Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi: "Đây là lý do tại sao mấy ngày nay chị không thích nói chuyện sao? Nói chuyện với chị động một chút lại thật thần..." Nàng dừng lại, cắn cắn môi thấp giọng nói: "Còn có, đây cũng là lý do chị không thường chạm vào em sao? Có phải bắt đầu từ lúc gặp chuyện chị liền có ý nghĩ này không?"
Ôn Khinh Hàn giật mình, tuy biên độ không lớn, nhưng hoàn toàn chính xác gật đầu một cái.
Thời Thanh Thu quả thật tức giận, lại cảm thấy buồn cười, "Ôn Khinh Hàn, chị trả lời em, chị ngốc sao?"
Ôn Khinh Hàn không có ngẩng đầu, lắc đầu nói: "Không phải, tôi không ngốc."
“Vậy sao chị lại nghĩ đến những chuyện kia?” Thời Thanh Thu ngẩng mặt lên, hung ác cắn lên má cô một cái, để lại một dấu răng chỉnh tề “Em sắp bị chị chọc tức chết rồi chị biết không? Tai nạn ngoài ý muốn đột ngột xảy ra chúng ta làm sao đoán trước được? Chẳng lẽ chị muốn vì chuyện này mà dừng lại không tiến, không đi làm việc mình muốn làm, không đi yêu người mình muốn yêu, liền tránh cho đối phương không chịu đựng nổi được ngày tai nạn ngoài ý muốn ập đến."
Vết cắn trên mặt có chút ngứa, Ôn Khinh Hàn đưa tay lên xoa, "Ngứa..."
“Không cắn chị đến chảy máu là nhẹ rồi.” Thời Thanh Thu vuốt ve, hung hăng mắng cô một chút.
Ôn Khinh Hàn lại cúi đầu tiếp tục nghe, nhìn bộ dáng có chút nhu thuận.
Trong lòng Thời Thanh Thu đang kìm nén một cỗ khí, hiện tại quả thực có chút buồn cười. Nhưng vì khuyên cô, vẫn là nghiêm túc nói: "Chúng ta không biết tai nạn ngoài ý muốn có tới hay không. Em chỉ biết nếu giống như chị nói, tất cả mọi người đều như vậy, vậy người nào cũng không phải trải qua. Thường thì cần phải chú ý thân thể, chú ý an toàn, đây là điều cần thiết. Nhưng vì một sự kiện có xác suất nhỏ xảy ra mà từ bỏ tất cả truy cầu trong trong đời, thì đây là điều không cần thiết. Những đạo lý này, hẳn là chị hiểu rõ hơn em. Chị không nhớ những gì đã nói với em sao?"
Kỳ thực Ôn Khinh Hàn cũng hiểu những đạo lý này, chỉ là sau khi bị thương tâm tình cô có chút dao động, nhìn từ góc độ của bản thân sẽ thấy rộng hơn. Nhưng Thời Thanh Thu đang an ủi cô, giờ phút này không còn được bảo hộ, liền tự nhiên hòa vào lý trí cùng tư duy, giống như lúc trước cô từng bước hướng dẫn nàng.
Ôn Khinh Hàn gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi hiểu rồi, chỉ là tôi khống chế không nổi nghĩ tới phương diện kia. Nhưng em tin tôi, tôi không có hối hận..."
Thời Thanh Thu dùng sức bóp mũi cô, cười nói: "Chị thật là ..." Ngừng một chút, nàng dùng ngữ khí nhu hòa nói với cô: "Chị làm em tức chết rồi, hai người tình đầu ý hợp cùng một chỗ, sao có thể vì những chuyện kia không nói chính xác tương lai mà ủy khuất lẫn nhau a?"
Ôn Thanh Sơn hô hấp thoải mái, tựa hồ ngay cả cảm giác choáng váng cũng nhẹ hơn một chút.
Giống như mặc dù có một số việc cô có thể hiểu, như từ trong miệng Thời Thanh Thu nói ra, cô chỉ có thể bình tĩnh cùng an tâm.
Cô xoa xoa mũi, đê mi thuận nhãn ôm lấy Thời Thanh Thu, lau nước mắt cho nàng, nói: "Tôi đều hiểu, nhưng tôi vẫn cần em tới cứu. Tôi cũng đã nói, từ y không thể tự chữa trị cho chính mình. Em đau để tôi tới trị, tôi khó chịu, đương nhiên là em tới trị."
"Hừ..." Thời Thanh Thu cười cong mắt, đầu ngón tay xoa xoa mũi cô an ủi, "Vậy thì chúng ta có thể chữa khỏi cho nhau không? Cuộc sống sau này, chúng ta sẽ không còn e dè, cũng không cho phép che giấu. Nếu không, ngày mai em liền lập gia pháp*."
(*) luật trong gia đình
Ôn Khinh Hàn giãn mày, trịnh trọng hứa hẹn: "Đương nhiên có thể."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi