TÌNH YÊU BẤT ĐỘNG

Kỷ Hạ đến một cách rất đơn điệu.

Một đoàn xe không có ký hiệu gì chạy đến, cô bước xuống từ chiếc xe thứ 3, được mọi người bảo vệ đưa vào tòa nhà Minh Huy.

Đài trưởng Lưu thấp thỏm ngồi đợi.

Nhìn thấy Kỷ Hiểu Hiểu, anh ấy nhiệt tình tha thiết đứng ở trước mặt, không nhịn được nói: "Chào cô, chào cô."

kh cười một cách rất uyển chuyển, nhìn ông nhẹ nhàng gật, giọng nói không cao không thấp, vừa hợp: "Chào ông."

Đài trưởng Lưu đã nhìn thấy rất nhiều ngôi sao, minh tinh nhưng duy chỉ có lần này là khiến ông rung động.

Ông đích thân dẫn đường, giới thiệu cách sắp xếp của chương trình hôm nay, đưa người đến phòng hóa trang.

Đối diện với cánh cửa đang khép kín, đài trường Lưu muôn phần cảm khái.

Đúng là Kỷ nữ thần.

Cao quý Thanh lịch, khí chất đoan trang. Cô Uyển nhi đó có thể so sánh được.

Lúc này, trong cửa, Kỷ nữ thần đoan trang nho nhã đang mệt mỏi ngồi trên ghế xô-pha gọi điện thoại.

" Lê Vị à, mình đến rồi. Cậu đâu rồi, sao? đang ở chuẩn bị đồ trong phòng ghi hình? mình là vì cậu mới đến tham gia chương trình này. Nói trước là tới chào đón mình nồng nhiệt đâu? a? mình không vì cậu? ừ, đúng, là ông chủ nói mình đến tham gia.Mình không biết, cậu đến gặp mình đi."

Sau khi tắt máy, Kỷ Hạ ngồi xuống trước bàn trang điểm, tức giận càm ràm: "Lê Tử thối. Dựa vào quan hệ với ông chủ mà bắt nạt mình. Ai sợ ai chứ. Người đâu, trang điểm cho tôi. Chúng ta cũng phải đi bắt nạt họ, hahahaaha-------"

Chuyên gia trang điểm là người của cô đưa tới, sớm đã quen với phong cách sau ống kính của cô. Nghe vậy cười hihi "chà" một tiếng, nói một câu" Cẩn tuân ý chỉ của thái hậu nương nương", vui vẻ ôm hộp hóa trang đến bàn trang điểm.

Sau khi Kỷ Hạ đang điểm xong, đến phòng ghi hình ngồi một lúc, nhân lúc nghỉ ngơi để làm quen với môi trường ở đây.

Lúc này cô nghe thấy bên cạnh có tiếng cãi nhau.

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ra là trợ lý đang chặn người lại.

"Có chuyện gì vậy." Kỷ Hạ hỏi.

"Có người nói muốn mời chị một ly trà. Còn nói là fan của chị, muốn có tấm hình có chữ ký của chị." trợ lý nhìn thấy sự vội vàng, muốn giúp họ hỏi một tiếng: "Có cần để cô ấy qua đây không ạ?"

kh vốn dĩ đối đãi với fan rất nhân từ, hỏi cô ấy có bao nhiêu người, liền nói: "Để cô ấy qua đây đi."

Sau khi trợ lý gật đầu, Lương tư như gặt được ân huệ gì đó. Bước nhanh đến chỗ đó.

Kỷ Hạ đã dặn người chuẩn bị hình có chữ ký trước rồi. Kết quả, người "fan" này cần đầu tiên không phải là chữ ký, mà là khen nước hoa của cô.

"Nước hoa của nữ thần dùng đúng là khác. Bản có hạn, mùi nước hoa thanh lịch cao nhã hương thơm lưu dữ rất lâu, khác xa với hàng loại rẻ mà người ta dùng." Lương Tư nói một cách nịnh nọt, lại nói đến khoảng nước hoa mà mình đang dùng, "......là hàng của dior, mùi hương rất thơm. So với hàng bán ở góc phố tốt hơn rất nhiều. Có thể cùng chung một nhãn hiệu với nữ thần, tôi cảm thấy rất vinh hạnh."

Cô ta nói liên tục không muốn dừng lại.

Trợ lý đứng bên cạnh sốt ruột đi tới đi lui, có chút hối hận vì lúc nãy nì nhân tình mà giúp đỡ cô ta.

Lúc đối phương đang nói không ngừng,Kỷ Hạ nhìn qua thể nhân viên của cô ta.

Là một nhân viên tiếp đón?

Người tiếp đón sao có thể bước vào phòng ghi hình.

Lương Tư nhận thấy được sự nghi hoặc Kỷ Hiểu Hiểu, cô cười giản thích: "Tôi là người được đặt cách, có thể bước lên lầu để làm việc.Mời cô uống trà."

Cái này là phải nhờ đến phúc của Trương tổng.

Ngày đó cô đụng phải Nhạc Uyển Nhi cãi nhau xong. Người ta là minh tinh, đến sau cùng người tự nhiên bị thiệt là Nhạc Uyển Nhi.

Cô ta chạy đến trước mặt Trương tổng khóc lóc. Trương tổng mới đời lại cho cô ta quyền được phép lên lầu.

Chỉ có điều, chỉ là giúp người ta chuyển lời hoặc tin tức mà thôi, chỉ có thể ở trong phòng trà một lúc. Không được chạy lung tung.

Vì vậy hôm nay đường đột xung vào như vậy là sai quy tắc.

Không phải cô ta có quan hệ tốt với một nhân viên ánh sáng, thì cũng không thể lừa gạt để qua cửa.

Lương Tư biết thời gian của mình không còn nhiều.

Lúc nãy cô cũng nói là đến đây nhờ minh tinh ký tên, đối phương đặc biệt dặn dò cô không được ở quá lâu. Nếu không sẽ liên lụy đến anh ta.

Vì thế miệng Lương Tư nói không ngừng, càng nói càng nhanh: "Kỷ nữ thần cô đúng là vừa đẹp vừa nhân hậu, người thật so với trong phim và trên tạp chí còn đẹp hơn nhiều."

Kỷ Hạ đã biết lời nói nhảm của cô ta không phải là lời nói do rượu, cũng không nhắc đến chuyện ký tên nữa, mỉm cười nói một câu cảm ơn, lại thể hiện ra khí chất của nữ thần, ngữ điệu ôn hòa: "Thật ra phải cảm ơn sự ủng hộ của cô. có những người yêu thương tôi như các cô, tôi mới có thêm động lực để ngày càng nỗ lực hơn nữa."

Vốn dĩ thời gian của Lương Tư không nhiều, nhìn thấy nữ thần giản dị dễ gần như vậy, nên không vòng vo nữa, trực tiếp nói nhỏ với cô: " Nữ thần, tôi đến đây là để nhắc nhở cô. Cô đừng trách tôi nhiều chuyện."

"Sao lại trách cô được chứ." trong giọng nói khách khí của Kỷ Hạ có một chút ôn hòa, "Cô thật lòng với tôi như vậy, tôi phải cảm ơn cô mới đúng."

Lời nói này như động lực thúc đẩy dũng khí của Lương Tư. Cô ta nhìn trước nhìn sau, nhìn thấy Lê Vị đang nói chuyện với đầu bếp Trịnh không để ý bên này, liền nhìn Kỷ Hiểu Hiểu sau đó bước gần thêm nữa bước.

Trợ lý định đi ngăn cản cô ta, bị ánh mắt của cô ngăn lại.

Lương tư cảm thấy được mình đủ gần với Kỷ Hiểu Hiểu, nói chuyện người khác không nghe được, mới nhỏ tiếng nói: "Tôi nhắc nhở cô một câu. Nên đề phòng những người MC. Người vừa quê vừa hèn vừa làm bộ làm tịch, cả ngày giả vờ như mình cực khổ lắm ý, chỉ nghĩ đến mượn thế lực của ông lớn để bước lên. Nghe nói lần này cô nói, nghe nói lần này cô đến cô sẽ dùng mọi cách để thiết lập quan hệ với cô. Lợi hại lắm."

kh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

........... Mắt của người này.

Đại Lê Tử cần thiết lập quan hệ với cô sao?

Đúng ra nên ngược lại, cô nên lấy lòng bạn gái của ông chủ mình mới đúng!

Tính tình của Lê Vị là thích nói chuyện tốt không thích chuyện xấu.

Chuyện của ngày hôm đó cô đến phỏng vấn cô giữ kín trong lòng không hề kể với ai.

Hơn nữa, ở trong lòng Lê Vị, những chuyện như vậy căn bản cô không để tâm nhiều. Những chuyện tranh chấp nhỏ nhặt giữa Lương Tư và Lê Vị cô không hề để trong lòng.

"May mà cô nhắc nhở tôi." Lúc này,Kỷ Hạ nghiêm túc nhìn Lương Tư, giọng nói và thần sắc điều rất thành khẩn: " Nếu cô không nói cho tôi biết, tôi cũng không nhìn ra."

Cô nhìn về hướng của trợ lý cười, súc tích nói: "Em tiễn cô ấy đi ra nhé, ở đây người nhiều, đừng để cô ấy đi nhầm đường."

Lỡ bước nhầm đường, không cẩn thận ở trong phòng ghi hình này thì không tốt đâu.

Nhìn thấy người tiễn cô ra khỏi cửa, cách thật xa mới được!

Lương Tư cảm thấy Kỷ Hiểu Hiểu thật sự rất tốt, thông tình đạt lý lại đối xử với người khác rất lễ độ.

Còn đặt biệt dặn trợ lý tiễn cô ra ngoài.

Thật khách sáo biết bao!

Đúng là một người tốt.

Thế là, Lương Tư bị trợ lý ngàn ân vạn tạ "mời" ra khỏi phòng ghi hình, "mời" vào thang máy.

Cửa thang máy vừa khép kín.

Khiến Cả thế giới đều thanh tịnh.

Hôm nay Đầu Bếp Trịnh giới thiệu đến mọi người một món mới chính là "Nấm mối xào chay."

Nấm mối rất trơn và mềm, là một thử thách của đầu bếp.

Nếu như khả năng không đủ, khi xào rất dễ bị nát vụn, hoặc là trong món ăn có quá nhiều nước, mùi vị khi đưa vào miệng sẽ không tốt.

Hôm nay Đầu Bếp Trịnh sẽ bắt đầu với việc rửa nấm, đến thái, đến sào, tiếp đó sẽ đến cho thức ăn lên dĩa, từng bước từng bước dạy mọi người nên làm thế nào.

Lê Vị là người dẫn chương trình cũng là trợ thủ, vì vậy, việc rửa nấm này cô phải lấy dũng khí để làm.

Trịnh Viễn ở bên cạnh chỉ bảo, ống kính đối diện cô, dựa vào chỉ dẫn của Trịnh Viễn mọi thứ được tiến hành từng bước.

Rửa được một nữa, không ngờ, Kỷ nữ thần bỗng nhiên nói một câu: "Tay của mc Lê rất đẹp, so với tay của người mẫu còn đẹp hơn nhiều."

...........ống kính hướng đến tay của Lê Vị, bỗng nhiên nổi bật một cách đặc biệt.

Một lúc sau, Kỷ nữ thần lại nói thêm một câu: "mc Lê làm việc rất chăm chỉ. Nếu mỗi vị đầu bếp điều giống như mc Lê giữ nguyên liệu như vậy, thì chúng ta đi đâu ăn cũng yên tâm, ít nhất cũng không cần lo lắng về vệ sinh của thức ăn."

Ống kính âm thầm cho Lê Vị một góc nhìn rất "chăm chỉ."

Kỷ nữ thần khen tới khen lui khiến cô cười không thể kiềm chế. Chỉ rửa một ít nấm mà giống như đánh trận vậy, có chút chột dạ.

Chột dạ.

Lê Vị từng nghĩ đến việc Kỷ Hạ sẽ giúp cố củng vị trí, nhưng cũng không ngờ cô lại nhiệt tình như vậy, không lúc nào nhàn hạ, liều mạng giúp cô.

Nếu so với Kỷ Hạ lúc trước trên màn ảnh đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Lê Vị để nấm mối vừa rửa xong xuống một cái rổ nhỏ cho ráo nước, mượn cơ hội động một cách tay của Kỷ Hạ một chút, nói nhỏ: "Cậu đủ rồi nha."

kh đối diện với ống kính, nhìn Lê Vị cười cười nháy nháy mắt.

Mặt Lê Vị không có chút biểu cảm trừng mắt nhìn kh.

Trịnh Viễn bỏ nấm đã rút nước xuống thớt, đang định sắc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Ông lấy từ phía trong một cái nấm nhìn rất bình thường, nhìn kỹ một chút, sắc mặt của ông đội nhiên đổi màu.

"Đó chính là bạch độc nga cao khuẩn." một người trước giờ rất bình tĩnh bay giờ âm thanh có chút dị thường, "Cực độc." ông ngẩng đầu nhìn xung quanh, giọng nói lạnh lùng hỏi mọi người: "Ở đâu ra vậy?"

Điều đó đến rất đột ngột khiến mọi người hết sức kinh hãi.

Cuộc ghi hình đột nhiên tạm dừng, để điều tra chuyện nấm độc.

Trợ lý bước lên sắp xếp với người ghi hình: "Thời gian của Hiểu Hiểu rất gấp. Không rảnh chờ đợi, có thể quay trước được không?"

ldt hạ lệnh, ghi hình trước, còn chuyện điều trã ghi hình xong rồi tính, "Còn có một số cảnh quay, " Ông dặn dò, "xem lại có cần phải ghi hình lại không, nếu có thì ghi hình lại."

Trong cảnh quay không thể xuất hiện bạch độc nga cao khuẩn.

Nếu cảnh nào có hình của  nó đều phải quay lại.

Kỷ Hiểu Hiểu hiển nhiên rất tức giận, bình thường luôn đem theo nụ cười, lúc này lông mày nhíu lại, rõ ràng là rất giận.

"Tôi đồng ý là nên ghi hình trước." cô nói, "Chỉ có điều, đợi lúc nửa điều tra, tôi cũng muốn xem xem. Cho dù là hành trình phía sau bị trì hoãn cũng phải điều tra một cách rõ ràng."

Bởi vì sự phối hợp của Kỷ Hiểu Hiểu, việc ghi hình ở phía sau điều rất thuận lợi.

Sau khi ghi hình xong, ldt hạ lệnh điều tra chuyện nấm độc.

Những nhân viên phụ trách chuẩn bị đồ điều chúng mình là nấm đó không phải họ đem đến.

Sau đó, Đầu Bếp Trịnh không thể phạm một sai lầm sơ đẳng như vậy được.

Nếu như là ông ấy làm, hà có gì lại nói trước mặt mọi người?

Hơn nữa, thức ăn sau khi ra dĩa Đầu Bếp Trịnh phải tự mình nếm thử. Sao có thể bỏ những nấm độc trong món ăn.

Thế nên mọi mũi nhọn điều chỉ về hướng Lê Vị---- một người mới đến thực tập.

Trong rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ lại đem đến sự hoài nghi.

Lê Vị rơi vào một hoàn cảnh có trăm miệng cũng không biện bạch được.

Cô tức giận, nói với lưu đài trưởng: "Đài trường, người hãy nhìn camera giám sát xem. Việc này không phải do con làm. Tội này con không gánh vác không nổi."

Trịnh Viễn nói: " Trong tiết mục không chỉ mình tôi ăn thử thức ăn mà còn có tiểu vi và khách mời nữa. Tất cả loại nấm ở trong một nồi, ba người chúng tôi đều có khả năng trúng độc. Lần chống đối này nhất định là nhằm vào một trong ba người chúng. Nếu chưa tìm ra kết quả thì đừng vội định luận, không khỏi bị chê cười. Có lỗi với những người có vị trí trong đài chúng ta."

Rất nhanh máy giám sát đã được đưa ra.

Đúng là rất khéo. Mở ra đoạn có nấm độc, vừa hay bị một cái bình to che lại. Nhìn góc độ của máy giám sát hoàn toàn không thể biết được sự việc được xảy ra như thế nào.

Nhân viên bận rộn đi tới đi lui, hầu như ai cũng từng đi qua về chỗ đó. Sác mặt của mọi người điều bình thường, không thể đoán định ai là người ra tay.

Lúc này,Kỷ Hạnhìn trợ sử dụng ánh mắt đó.

Đúng lúc trợ lý "a" lên một tiếng.

Đợi đến lúc mọi sự chú ý điều đổ lên người cô, cô tỏ ra một bộ dạng như hiểu ra điều gì, nói: "Tôi nhớ có một người làm trước sân khấu đến tìm Hiểu Hiểu đòi ảnh có chữ ký. Sau đó ảnh có chữ ký không lấy, người đã đi rồi. Cũng không biết vào đây định làm gì."

Người này có rất nhiều hiềm nghi.

ldt cho người đánh đĩa máy giám sát trước cửa phòng ghi hình.

Rất trùng hợp.

Sau khi Lương Tư được sự giúp đỡ của chuyên gia ánh sáng, bước theo chuyên gia ánh sáng một đoạn để cảm ơn. Vừa hay bước qua dĩa đựng nấm mối.

Mặc dù chỉ là một lúc, nhưng một người vốn dĩ không nên xuất hiện tại phòng ghi hình đột nhiên xuất hiện, dù nhìn bằng cách nào cũng rất khả nghi.

Vì thế, lúc tan làm, Lương Tư bị gọi trực tiếp đến văn phòng của ldt. Do đài trưởng, phó đài trưởng và vài vị chủ nhiệm đích thân tra hỏi.

Lúc Lê Vị tan làm, tâm trạng của cô không được tốt lắm.

Sự việc vẫn chưa được làm rõ, đè ở trong lòng, nói chung là không thể đặt xuống.

Dù gì cô là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên.

Cảm giác bị người khác nghi ngờ, thật sự rất khó chịu.

Lúc Liêu Đình Ngạn đến đón Lê Vị, đã nhìn thấy sắc mặt của u sầu của cô.

Thật sự khiến lòng anh cũng khó chịu theo.

Từ nhỏ đến lớn anh luôn chăm sóc cô không hề khiến cô chịu một tí uất ức nào.

Lê tử ở nhà anh luôn luôn là vui vẻ.

Bây giờ thì tốt rồi.

Chỉ là một công việc dẫn chương trình thôi, lại khiến cô khó chịu đến mức này.

"Nếu em làm không thấy vui thì không cần làm nữa." Liêu Đình Ngạn nói, anh mở cửa cho cô để cô ngồi lên, lúc này mới vòng qua lái xe, "Ở chỗ anh có rất nhiều vị trí. Em thích làm vị trí nào cũng được."

"Không cần đâu." Lê Vị buồn bã nói: " Em làm ở đây rất vui."

Nghĩ kỹ lại, dù gì cô cũng là người mới.

Những người đó điều là đồng nghiệp cùng nhau làm việc rất lâu rồi, cô là người đầu tiên bị nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa, dưới sự giúp đỡ của kh, Đối tượng nghi ngờ của mọi người cũng thay đổi rồi.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chổ nào đó không đúng?

Lê Vị buồn bã nhìn phong cảnh bên ngoài, không nói thêm nữa.

Vốn dĩ Liêu Đình Ngạn định đưa cô về nhà, nhìn thấy bộ dạng không vui của cô, bỗng nhiên đổi phương hướng, đưa cô đến trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại có 9 tầng.

Bên trên cùng có rạp chiếu phim và thức ăn, ở giữa là tiệm bán áo quần, Tầng thứ nhất là siêu thị và một số quầy mỹ phẩm.

Lê Vị lật lật áo quần và trang sức, không hề có tâm trạng tý nào.

Liêu Đình Ngạn đưa cô đến siêu thị định đưa cô dạo, mua ít đồ ăn vặt. Ai biết được ánh mắt của cô lại dừng lại ở hàng trang sức.

Trong tiệm trang sức lại có những trang sức nhỏ phối hợp với áo rất dễ thương. Trong đó hàng thứ hai bên trái có một cái giá, để một số cặp cài nhung nhở mới nhập về. cài nhỏ có rất nhiều kiểu, từng đôi từng đôi, điều rất đáng yêu.

Có tai thỏ, tai mèo, còn có cả sừng hươu.

Lê Vị cầm lấy tai thỏ, nhìn rồi nhìn, rồi cầm lấy tai mèo.

Để ở trên đầu xem xét rất lâu, cảm thấy không hợp. Nhưng cả hai cái điều rất đáng yêu, tâm trạng cô không được tốt lắm, rất muốn mua một đôi nhìn đáng yêu như thế này để đem về.

Nhìn ngang nhìn dọc không biết làm thế nào.

Lê Vị ngẩng đầu, nghiêng mình nhìn qua Liêu Đình Ngạn.

"Nào, giúp em với."

Liêu Đình Ngạn vốn không thích những tiệm như thế này, vì thế đứng ở cửa tiệm đợi cô. Nghe thấy tiếng gọi nhỏ của cô, anh không biết vì sao, nên vội bước đến bên cạnh cô, "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

Lê Vị cầm kẹp lên, ánh mắt say đắm nhìn anh so sánh rất lâu.

Anh rất cao. Vừa đủ 1m86.

Cho dù Lê Vị nhón chân, anh cũng phải khom lưng, cô mới đựng tới đầu của anh.

Kẹp được kẹp hai bên.

Bên trái kẹp một đôi tai mèo. Bên phải đẹp một đôi tai thỏ.

Lê Vị vốn định, trước tiên phải kẹp một bên, xem xem hiệu quả như thế nào. Rồi lại phản qua lại, xem hiệu quả bên còn lại. Sau đó so sánh một chút.

Nhưng mà, nhìn bộ dạng ngốc ngốc của Liêu Đình Ngạn nhìn 4 cái tai nhung như vậy, Lê Vị không thể nào so sánh được.

Cô nhịn rồi nhịn, sau đó nhịn không được, cô ôm bụng cười khom cả lưng.

"Ngốc qua đi mức." nước mắt của cô cũng sắp chảy ra rồi, "Sao lại ngốc như vậy chứ."

Liêu Đình Ngạn vốn nghĩ hai cặp tai thỏ đó quá xấu không phù hợp với khí chất phong lưu phóng khoáng của anh.

Chỉ có điều, bây giờ lại thấy được nụ cười của cô, anh lại đổi ý.

........... Kệ nó đáng yêu không đáng yêu có ngốc hay không.

Có thể khiến cô vui, điều là những thứ tốt.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi