TÌNH YÊU BẤT ĐỘNG

Không đợi Liêu Đình Ngạn lên tiếng, một bên khác lại bắt đầu ghi hình, Lê Vi chỉ có thể đi làm việc trước.

Fan của cô rất thân thiện họ nói chuyện cùng với cô, đi cùng cô đến nơi ghi hình. Sau đó họ sẽ dừng chân trong khu vực nghỉ ngơi, lặng lẽ nhìn cô dẫn chương trình.

Vì lần này phối hợp với những địa điểm ở thành phố K nên những món ăn của 《Ẩm Thực Tám Phương 》 có một số thay đổi. Thực đơn cả một năm kết hợp với đặc điểm ẩm thực của thành phố K, vừa chỉ ra sự khác nhau lại thể hiện ra một số điểm giống nhau của thực phẩm để giới thiệu với mọi người.

Phong cách hướng dẫn của MC Lê rất vững vàng nhưng lại không mất đi sự hoạt bát, thỉnh thoảng lại nở nụ cười ngọt ngào, rất dễ thu hút sự tập trung của khán giả.

đài trưởng Lưu ở bên cạnh quan sát, nói với người phóng viên bên cạnh: "Tiểu Vi là một hạt giống rất có tiềm năng. Rất tốt. Rất tốt."

Lưu Thanh vẫn đang nghĩ "Liệu sau này Lê Vi có kế thừa Doãn thị hay không ", sau khi nghe xong liền gật gật đầu đồng ý, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhỏ giọng hỏi lại đài trưởng Lưu: " Người nói xem, Làm người dẫn chương trình tốt hay là làm đổng sự trưởng tốt đây?"

Rốt cuộc là ông đã quen với với cảnh đời, đài trưởng Lưu nghe đến đó liền nói một câu nhưng không khiến anh cảm thấy xa cách, trong phút chốc hiểu được nguyên nhân và hậu quả, ông nói: "Cậu nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Nếu Lê Vi muốn đến Doãn thị để làm việc, còn cần đến đài sao? Làm việc của cậu đi!"

Lời nói này làm Lưu Thanh thở ra.

Cậu cảm thấy Lê Vi làm rất tốt, nếu như cô thật sự kế thừa gia nghiệp, thế thì thật tiếc cho một hạt giống tốt. Nghe xong cậu vui vẻ nói: "Lời của người thật là. Đúng là gừng càng già càng cay."

"Gừng già" được nịnh bợ như vậy cảm thấy đắc ý dừng lại một chút, mắt hướng về hồ Vọng Nguyệt, đơ ra một lúc, dùng tay đâm đâm Lưu Thanh: "Chà, Cậu xem bên kia xem."

Lưu Thanh bỏ tâm sự trong lòng xuống, lấy lại sự tập trung, thuận tiện "ừm" một tiếng vốn dĩ không nghe rõ ông đang nói đến điều gì.

đài trưởng Lưu không thấy phản ứng liền cảm thấy không vui, do dự đánh vào cánh tay của Lưu Thanh, "Tôi bảo cậu nhìn bên đó!"

Bởi vì hai người là họ hàng xa, quan hệ của hai người không chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, mà giống như người trong nhà vậy, luôn tồn tại một chút tự nhiên.

đài trưởng Lưu trực tiếp dùng hai tay của mình véo má Lưu Thanh, hướng đầu cậu về hương đó.

Hai má biến dạng, Lưu Thanh la lối nói năng không rõ: "Người đang làm gì vậy? người muốn làm gì...... a? a? Liêu Đông?"

Nhìn thấy Liêu Đình Ngạn, lúc này Lưu Thanh giật mình, rất kinh ngạc nhìn đài trưởng Lưu, không dám tin vào mắt mình.

đài trưởng Lưu thấy cậu đã hiểu ra vấn đề, lúc này mới buông tay, vỗ vỗ vai của cậu, "Đợi một lúc rảnh thì đi chào hỏi một tiếng."

Thật ra Liêu Đình Ngạn đứng cách hồ Vọng Nguyệt và tổ ghi hình có hơi xa.

Việc ghi hình sắp bắt đầu, không thể vắng một người trong hình, bây giờ Lưu Thanh phải đến đó, chỉ có thể đợi đến lúc xong việc mới tính tiếp được.

Nhưng sau khi cut xong, cậu nhìn về bên hồ thì không thấy hình dáng cao lớn của người đàn ông đó đâu.

Lê Vi cũng không biết là lúc nào anh rời khỏi đó.

Sau khi ghi hình cảnh của Đại Học C xong, lúc cô đến chụp ảnh cùng fans, Khương Lâm nhẹ nhàng nói với cô một việc.

"Lúc cô ghi hình không phải có nói một câu Nhìn thấy món ăn này tôi lại cảm thấy có chút đói bụng rồi sao? Câu nói đó vừa nói xong, Liêu Tổng liền đi luôn. Cũng không biết đi làm gì."

"Không trở lại sao?"

"Không." Khương Lâm nói xong, kích động nói nhỏ với Lê Vi, "Nói cho cậu nghe, nhân khí của Liêu Tổng rất cao. Lúc nãy trong lúc ghi hình, có rất nhiều bạn học âm thầm chụp ảnh anh ấy. Cậu nói xem, có phải anh ấy không vui, nên mới bỏ đi không?"

"Chắc không phải đâu, anh ấy không nhỏ mọn đến vậy đâu." Lê Vi không dám chắc nói.

Sau khi tạm biệt với fans xong, đột nhiên cô nhớ đến chuyện anh không từ mà biệt. Nhìn đồng nghiệp vui vẻ bàn tán xem buổi trưa sẽ ăn những gì, liền tranh thủ nhắn tin cho Liêu Đình Ngạn.

- - Sao tự nhiên lại bỏ đi vậy?

Không nhận được câu trả lời, nhưng lại nhận được một cuộc gọi.

Nhìn thấy xung quanh không có người đứng gần, Lê Vi đi đến một nơi nhỏ để nghe điện thoại, "Anh vẫn chưa trả lời, sao đột nhiên lại đi vậy."

Trong giọng nói của Liêu Đình Ngạn lộ rõ sự vui vẻ, "Ghi hình xong rồi?"

"Ừ."

"Đến đây." Anh nói, "Anh đã đặt chỗ sẵn rồi, buổi trưa ăn cơm cùng nhau nhé."

Lê Vi không biết tại sao tự nhiên anh lại muốn đi ăn cơm. Đang định hỏi câu trả lời, liền nghe thấy anh ở đầu dây bên kia không ngừng giục.

"Nhanh đến nhé." Liêu Đình Ngạn nói cho cô biết vị trí, "Nhà hàng này là nhà hàng chính tông nổi tiếng ở bản địa. Lúc nãy không phải em nói nhớ đến bữa cơm ở đây sao? Nhà hàng này rất chính tông. Nhanh nhé. Anh đợi em."

Nghe thấy giọng nói của anh, Lê Vi đột nhiên nhớ đến, Khương Lâm nhắc đến thời gian anh rời đi.

Lúc đó cô nói muốn ăn món đó, còn nói mình đói nữa......

Lẽ nào anh ra về sớm như vậy và vì chuyện này sao?

Trong chốc lát sự ngọt ngào ngập tràng trong con tim này.

Lúc nãy chuẩn bị rất nhiều lời nhưng có một số lại không nói ra, im lặng một hồi lâu, mới mở miệng: "Sao anh lại đến thành phố K."

Nghe thấy giọng nói của cô mềm mỏng hơn, Liêu Đình Ngạn không nhịn được mỉm cười.

"Em nói thử xem."

Giọng nói trong điện thoại, so với bình thường thiếu chút bá đạo, thêm một chút dịu dàng.

Hai má của cô đỏ lên, miệng vẫn rất cứng rắn, hừ một tiếng: "Theo em nghĩ là anh thích thưởng thức món ngon ở đây thì đúng hơn, mới đặc biệt đến đây."

Liêu Đình Ngạn không nhịn được cười nói, "Phải phải phải. Em nói điều đúng. Thì sao nào, có thể đến đây rồi chứ?"

Lời nói của anh không bác bỏ. Trong giọng nói lại hiện ra sự thỏa hiệp và bao dung.

Lê Vi không muốn phá vỡ sự dịu dàng này, nên không muốn cố hỏi xem sao anh lại về sớm, dừng lại một chút, cô cười nói: "Được. Anh đợi em."

"Có cần anh đến đón em không?"

"Không cần." Lê Vi nói: "Em đi tìm anh, anh đợi em đến là được rồi."

Sở dĩ Lê Vi không muốn anh đến đón, là vì cô không muốn gặp phiền phức.

Lúc trước anh chủ động lộ diện, chắc chắn có rất nhiều người phát hiện ra anh. Chỉ là Liêu Tổng của Hoa Thiên Thành từ trước đến nay rất nghiêm túc lạnh lùng, vì vậy mọi người không dám tiếp lời.

Nếu như chuyện của cô và Liêu Đình Ngạn bị phát hiện, chuyện đó không biết sẽ ra sao.

Liêu Tổng không để ý đến người. Còn có MC Lê!

Không thiếu những người sẽ ra tay từ cô.

Lúc trước có vài lần lộ diện, Liêu Đình Ngạn điều không thể hiện sự quen biết. Cô cũng không muốn giải thích vì sao cô lại quen biết với Liêu Đình Ngạn. Dứt khoát cô muốn tránh triệt để.

Đồng nghiệp trong đài đi ăn cơm.

Lê Vi không đi cùng. Lý do cô dùng cũng rất đơn giản.

"Em và bạn học lâu rồi không gặp nhau, nên đi ăn cùng bạn. Không đi không được ạ." cô nói.

Lê Vi là sinh viên của Đại học C, đây là chuyện mà đồng nghiệp cô điều biết. Nghe cô nói như vậy, nghĩ đến trong đoàn fans lúc nãy cũng có bạn cô, nên mọi người không nghĩ nhiều, nên trực tạm biệt cô.

Lê Vi đến thẳng điểm hẹn. Dọc đường không ngừng dục tài xế.

Bác lái xe vui vẻ nhận lời.

Đợi đến lúc xe dừng lại, lúc Lê Vi trả tiền, tài xế mới hỏi: "Tiểu cô nương, cô đi hẹn hò hở?"

"Dạ?" Lê Vi trả xong thu điện thoại lại, vô tri vô giác má đỏ lên, phủ nhận: "Không có không có. Chỉ là đi gặp bạn thôi ạ."

"Chắc chắn là bạn nam." tài xế cười vui vẻ nói, "Thấy cô hối tôi như vậy, vừa nhìn là biết quan hệ bình thường."

Lê Vi nghĩ tiếp tục phủ nhận, nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ cười trừ, không nói thêm gì nữa, nhìn tài xế nói lời cảm ơn, bước chân nhẹ nhàng đi vào đại sảnh khách sạn.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tạp vụ, Lê Vi đến phòng Liêu Đình Ngạn đặt trước. Gõ cửa, không có tiếng trả lời. đẩy cửa bước vào, bên trong không có bóng người.

...... Anh ấy đi đâu rồi?

Lê Vi cân nhắc xem nên đợi anh, anh là ra ngoài tim xem.

Lúc này Liêu Đình Ngạn đang đứng ở một căn phòng bên cạnh. Đối diện anh, là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác gió, rất phong độ tao nhã.

"Vậy thì, bữa cơm này của cậu, quả nhiên là đã hẹn Tiểu Vi?" Lê Chính Dược không vui nhìn anh, gặng hỏi một lần nữa.

Liêu Đình Ngạn có chút sốt ruột.

Lúc nãy anh đoán chắc cô cũng gần đến rồi, nên mới định đi xuống đón cô. Bởi vì nơi anh đặt cũng không cao lắm, nên anh định đi cầu thang bộ ở lối đi an toàn.

Ai biết được vừa mới quay lưng, vẫn chưa kịp đến cửa lối đi nữa, đã gặp phải Lê Chính Dược đi cùng với chủ khách sạn đến đây dùng cơm.

Lê Chính Dược nghe thấy có người nhắc đến chuyện Lê Vi đến thành phố K để ghi hình chương trình, còn đặc biệt gọi cho con gái một cuộc điện thoại. Chỉ có điều ông còn phải tham gia dự tiệc, nên không gọi Lê Vi đi ăn cùng.

Nhưng mà, lúc ông nhìn thấy Liêu Đình Ngạn, không biết tại sao, đột nhiên ông ý thức được có lẽ con gái không cần ông bầu bạn.

Bởi vì cô đã có người đến bầu bạn đến từ Hằng Thành rồi.

Trong lòng Lê Chính Dược rất khó chịu, vừa mở miệng đã ép cung Liêu Đình Ngạn, có phải Lê Vi đến Hằng Thành hay không.

Sau khi biết được câu trả lời, Lê Chính Dược hỏi cung anh thêm lần nữa tình hình hẹn hò và bữa ăn trưa của hai người.

Liêu Đình Ngạn vốn nghĩ nếu dùng từ hẹn hò có lẽ hơi quá.

Dù gì, quan hệ của hai người vẫn chưa đến mức đó.

Nhưng đối diện với một Lê Chính Dược rất ức hiếp người như vậy, đột nhiên anh thay đổi suy nghĩ.

"Phải, thì sao? Mà Không phải, thì sao?"

Liêu Đình Ngạn nói xong, thì dùng lại một lúc, đột nhiên cười, ngẩng mặt nhìn Lê Chính Dược, "Nói thật lòng, có một chuyện con muốn thỉnh giáo chú Lê lâu lắm rồi. Không biết người bây giờ có rảnh để trả lời hay không, giúp con giải đáp thắc mắc."

"Cậu nói đi." Lê Chính Dược nói. Thật ra ông đang nghĩ Liêu Tổng của Hoa Thiên Thành lại có chuyện gì cần phải hỏi ông sao.

Chưa từng nghĩ đến, Liêu Đình Ngạn hỏi thẳng thừng: "Người có thể cho con biết chỗ nào người nhìn con không vừa mắt hay không?"

Lê Chính Dược cúi đầu phủi phủi ống tay áo, "Liêu Tổng nói đùa rồi. Sao tôi lại xem cậu không thuận mắt được chứ. Hơn nữa, hai người chúng ta một người ở Hằng Thành, một người ở thành phố K. Bình thường nước sông không phạm nước giếng. Tôi có suy nghĩ gì về cậu, e là không liên quan đâu."

"Tất nhiên là có quan hệ."

"Ó? Sao lại nói vậy?"

"Nếu người nhìn tôi không thuận mắt, những ngày tháng sau này của Tiểu Vi e là sẽ rất khó xử."

Liêu Đình Ngạn bình tĩnh nói, tay phải thì chống ở một bên bàn, từ từ bước đến trước, nhỏ giọng nói: " Dù gì cũng định làm người một nhà. Nếu như nội bộ bất hòa, đến lúc đó ngẩng mặt không gặp, cúi đầu cũng gặp, gặp nhau chắc chắn rất khó xử."

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi