TÌNH YÊU BẤT ĐỘNG

Tuyết nhi là mèo của Lê Vị. Bình thường nếu như cô ở nhà, thì nó với cô như hình với bóng vậy.

Ý của anh là đưa Tuyết nhi lên ở trên lầu......

Đúng thật là lòng dạ của Tư Mã!

Lê Vị chầm chậm, chầm chậm quay đầu lại nhìn Liêu Đình Ngạn, được một lúc thì cô bật cười.

"Ừm. Là một ý rất hay." Lê Vị nheo mắt nhìn về phía anh, trong ánh mắt hiện lên niềm vui nho nhỏ, "Em đang nghĩ. Không lâu nữa em sẽ về thành phố K để chuẩn bị luận văn. Lúc em đi, vừa khéo có thể gửi nó ở chỗ anh nhờ anh xem giúp."

Liêu Đình Ngạn nhìn cô chằm chằm, không dám tin vào mắt mình.

"Được rồi. Em biết là anh vì em. Em cũng rất cảm kích anh vì em mà làm thứ như vậy."

Nhìn anh kinh ngạc như cậy, trong lòng của Lê Vị rất vui, những cảm giác khó chịu lúc này đã đi theo gió rồi, đưa tay vỗ vỗ vai của anh, "Em không làm anh thất vọng đâu."

Trong lòng của Liêu Đình Ngạn đang uất ức không nói được gì.

Lê Vị nhẹ nhàng đẩy anh một cái, khiến anh cách xa một chút. Cô đứng dậy đi đến bên tủ, cầm cafe ra chuẩn bị pha một tách.

Hôm nay cô phải ngủ muộn một chút.

Ai mà biết được bên kia bố Dược và bà Doãn sẽ xảy ra chuyện gì.

Phải giữ tỉnh táo, để ứng cứu kịp thời.

Nhìn thấy bóng lưng cô không nhanh không chậm, Liêu Đình Ngạn ngồi ở chỗ cũ, bỗng nhiên lên tiếng: "Em biết điều mà anh đang chờ đợi. Không phải sao."

"Vậy thì sao chứ." Lê Vị ngoản đầu lại nhìn anh, rồi quay lại tiếp tục pha cafe, "Anh có băn khoăn của anh. Không phải sao."

Lời này của cô có chút giận hờn.

Liêu Đình Ngạn nghe xong không nhịn được.

Nha đầu này.

Lại dám dùng lời của anh để phản kích lời của anh.

Vừa thấy đã biết đã biết là cố ý rồi.

Chỉ có điều, cô có thể hiểu được ý của anh là được rồi.

Trong lòng Liêu Đình Ngạn đang tức, thả lỏng bản thân đi về hướng xô-pha tựa lưng lên đó, từ từ hít thở: "Anh cũng không thể khiến nhà em lục đục được đúng không."

Người hướng về phía trước, anh cười tựa như không, rồi nói: "Trừ phi em không cần bố mẹ em nữa."

Lê Vị do dự quay đầu lại, ánh mắt tức giận nhìn anh, " Anh mới không cần bố mẹ anh nữa đó!"

Liêu Đình Ngạn cười haha rồi dựa vào ghế xô-pha. Mặc dù là đang cười, nhưng ấn đường lại khít lại, để lộ tâm trạng thực sự của anh.

Đúng là những điều lúc trước lo lắng là đúng.

...... Cũng không biết hai người đó làm ầm ĩ đến mức nào rồi.

Thật lòng muốn hai người đó đến với nhau sớm sớm, để họ không có thời gian để ý chuyện bên này.

Lê Vị chỉ pha một tách cafe.

Có thể bây giờ bà Doãn có thể là đã ở trong khách sạn, cô vui nên ở lại chỗ Liêu Đình Ngạn thêm một chút nữa. Mở tivi lên, cầm tách cafe rồi ngồi trên ghế xô-pha từ từ thưởng thức.

Liêu Đình Ngạn có chuyện công cần phải xử lý, nên đi vào phòng đọc sách để xử lý.

Tiếng của tivi thực sự rất nhớ. Đóng cửa phòng sách lại, anh sẽ không nghe thấy âm thanh gì từ bên ngoài.

Cho dù là như vậy, anh không có cách nào để mình cảm thấy yên tâm.

Luôn nhớ về nha đầu ở ngoài ghế xô-pha.

Lật xem vài phần tài liệu, Liêu Đình Ngạn không ngồi nổi nữa.

Đắn đo một chút, cơ hội để cô ở bên cạnh anh quả thật không nhiều.

Liêu công tử đứng dậy đến phòng khách uống ly nước. Lấy một ít táo đi rửa sạch sẽ.

Ngồi trên xô-pha, để dĩa trái cây lên trên bàn, anh lấy ra cái dao mua được khi thuận tay mua nó lúc mua tao, từ từ gọt táo.

Lê Vị đang xem phim vui vẻ, bỗng nghe thấy mùi thơi của trái cây.

Bị mùi hương này hấp dẫn khiến cô muốn ăn một miếng, cô nhảy khỏi xô-pha, chuẩn bị đến bàn cầm một trái đi rửa.

Ai ngờ được vẫn chưa kịp đến gần bàn đã bị bị người bên cạnh kêu lại: "Không cần phiền phức đến vậy. Em ăn cái này đi."

Liêu Đình Ngạn giơ giơ lên một nữa táo đã được gọt trong tay mình.

Lê Vị kinh ngạc hỏi lại, "Vậy anh thì sao?"

"Em ăn trước đi." Liêu Đình Ngạn nói: "Đợi tý nữa anh đi cắt. Rồi gọt lại sau."

"Không phải anh bận việc sao?"

Liêu Đình Ngạn hướng mắt lên nhìn cô, không lên tiếng.

Lê Vị đột nhiên hiểu ra.

Rửa tay xong, cô vui vẻ chạy đến bên cạnh Liêu Đình Ngạn, lấy táo, vừa ăn vừa xem tivi, những lời vừa nói ra là nói cho anh nghe: "Nếu anh muốn em ở lâu hơn một chút thì anh cứ nói thẳng. Anh không nói ra làm sao em biết được."

Trong lòng anh nghĩ đã nói ra đâu, chẳng phải cô cũng biết rồi sao?

Vì thế nên kìm nén không nói.

Lê Vị ăn trái cây rất nhanh. Không bao lâu, trong tay chỉ còn lại cái hộp. Mở mắt trưng trưng nhìn Liêu Đình Ngạn, "Em vẫn còn muốn ăn một cái phải làm sao."

Liêu Đình Ngạn ăn hai ba cái còn lại trong tay mình, sau đó tiếp tục đi rửa, đi gọt vỏ.

Lúc Lê Vị ăn trái táo thứ hai, Liêu Đình Ngạn nghe thấy thông báo tin nhắn của điện thoại mình vang lên.

Cầm lên xem, là bố anh Liêu Cảnh Văn gửi đến.

Chỉ có sáu chữ đơn giản: Con đến thành phố K à.

Liêu Đình Ngạn muốn bỏ điện thoại về một bên giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an. Thấy điện thoại sắp rời khỏi tay, anh lại nhanh chóng cầm lại đưa lui.

Liêu Đình Ngạn trả lời tin nhắn của Liêu Cảnh Văn.

- - Bố ở chỗ nào?

Tốc độ gõ bàn phím của Liêu Cảnh Văn rất chậm, công thêm sức khỏe có chút vấn đề, khoảng hai mươi phút sau mới trả lời tin nhắn.

- - Khách sạn Thanh Dương, phòng 1916. Con muốn đến tìm bố?"

Liêu Đình Ngạn biết Lê Chính Dược ở khách sạn Thanh Dương phòng 1909.

Vì vậy, lúc mới thấy Liêu Cảnh Văn nhắc đến cùng một tên khách sạn, anh liền cắn môi của mình. Sau khi nhìn thấy con số 19 này, cảm có linh cảm thấy không hay.

Sau khi nhìn kỹ con số là 19, ngón tay của anh đột nhiên run lên, điện thoại suýt chút nữa vì nắm không chắc mà rớt xuống.

Bởi vì tránh sự kiêng kị của khách hàng, Khách sạn Thanh Dương không có số phòng 04 và 14. Lại xếp số phòng theo kiểu chẵn lẻ. Vì vậy 1916 và 1909 cách nhau rất gần, chính xác là đối diện nhau.

Nếu Doãn Thục Lan không đến đó, thì mọi chuyện sẽ bình an vô sự.

Hai ông bố gặp nhau cùng lắm sẽ thấy chướng mắt, không có gì nhiều.

Nhưng nếu có thêm bà Doãn thì không chắc.

Sau khi ba người gặp nhau, cảnh tượng đó đẹp đến mức người ta không dám tưởng tượng.

Nhưng hôm nay, là Liêu Đình Ngạn nghĩ cách "đưa" Doãn Thục Lan đến đó.

Nếu như Lê Chính Dược, Doãn Thục Lan và Liêu Cảnh Văn ba người không may đối mặt nhau......

Lần đầu tiên Liêu Đình Ngạn có cảm giác đau thương của việc bị nghiệp quật.

Mắt không thấy lòng không phiền muộn.

Theo bản năng anh tắc nguồn điện thoại. Như vậy có chuyện gì xảy ra anh cũng không biết, thế giới cũng thanh tịnh hơn hẳn.

Tiếc rằng là, người tính không bằng trời tính.

Ai ngờ được sau khi Lê Vị ăn uống đầy đủ rồi, lại đòi đến khách sạn Thanh Dương.

Chuyện này lại nằm ngoài sự dự đoán của Liêu Đình Ngạn.

Anh ho nhẹ một cái, thần thái bình tỉnh hỏi: "Xa xăm như vậy, em đến đó làm gì? Cũng muộn như thế rồi. Có chuyện cũng để sáng mai rồi đi."

"Chỉ là muốn đến đó xem xem. Không cần phải vào trong, nhìn lên của phong của bố em một chút, nhìn thấy không có ai đánh nhau em sẽ về."

Lê Vị cũng không thể nói ra lý do vì sao bỗng nhiên cô lại nảy ra ý nghĩ này, cô nói thẳng: "Chỉ là cảm giác lúc nãy mới có, có chút lo lắng. Nhìn một chút mới có thể yên tâm."

Trong lòng Liêu Đình Ngạn nghĩ đây đứng là sợi dây linh cảm giữa bố mẹ với con cái mà, trong lòng ngầm thở dài, anh khổ sở khuyên bảo, "Không nên đi thì hơn. Hai người họ cũng đã lớn như vậy rồi, dù gì cũng đã sống cùng nhau. Có thể có chuyện gì chứ."

Lê Vị luôn cảm thấy không được yên tâm cho lắm.

Chẳng biết tại sao tim lại đập nhanh như vậy.

"Thì đi xem thử, nếu không có gì thì sẽ về liền." Lê Vị nói: "Em biết anh bận. Anh cứ ở đây làm việc là được rồi. Một mình em đi xem là được rồi."

Cô đã kiên quyết như vậy rồi, Liêu Đình Ngạn chỉ đành thở dài, nhắm mắt bước đến.

Nếu như bên đó thật sự có chuyện gì, nếu để cô một mình đi đối diện tình hình như vậy, không bằng cùng cô đi đối diện với nó.

...... Huống hồ gì, chuyện này là anh bày ra trước.

Dưới khách sạn Thanh Dương.

Liêu Đình Ngạn dừng xe. Trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, tay cầm lấy vô - lăng liên tục tiết mồ hôi ra.

Anh chầm chậm buông tay, dừng lại một chút, quay người qua chăm chú nhìn Lê Vị, rồi nói: "Những năm nay, tình cảm giữa hai chúng ta rất tốt. Có đúng không? Những chuyện nhỏ nhặt, thì đừng tính toán nữa được không?"

Không ngờ vào tình hình như thế này anh lại nhắc đến chuyện này, Lê Vị giật mình hỏi lại: " Chuyện gì."

Cô ngờ vực quan sát anh, "Anh không làm chuyện gì có lỗi với em đúng không?"

"Sao có thể chứ." Liêu Đình Ngạn mỉm cười đáp lại, giúp Lê Vị mở cửa xe, vì cô mở dây an toàn. Đứng ở bên xe đợi cô bước xuống.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn, anh luôn chăm sóc cho cô rất tốt. Lê Vị cũng quen với sự chăm sóc đó. Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy có sự nịnh bợ trong hành động của anh.

Lê Vị bước xuống xe. Không đi ngay lập tức, mà là dựa vào bên xe, mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.

"Nói đi."

giọng nói của Lê Vị rất mềm mỏng, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự khiêu khích.

Cô nhìn anh hất hất cằm, "Thành thật khai báo. Có phải hôm nay anh có chuyện gì giấu em đúng không."

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi