TÌNH YÊU BẤT ĐỘNG

"Lời nói của cậu là kiểu gì vậy!" Doãn Thục Lan dùng sức đẩy những thứ trước mặt mình xuống đất, ngồi trên ghế xô-pha nhìn Liêu Đình Ngạn, ánh mắt lạnh lùng, "Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông không tôn trọng phụ nữ như cậu đó!"

Bà nhìn Lê Vị vẩy vẩy tay, "Qua đây, đến bên cạnh mẹ."

Lê Vị đứng đó không động đậy. giống như cô không nghe thấy vậy, ánh mắt luôn nhìn Liêu Đình Ngạn.

Doãn Thục Lan đành đứng dậy từ ghế xô-pha.

"Chuyện không liên quan đến cô ấy." Liêu Đình Ngạn lạnh nhạt nói: "Người dừng tìm cô ấy. Là ý của một mình con. Người cũng biết, chuyện con muốn làm, không có ai có thể ngăn được." anh hạ giọng, "Đến bố con cũng không thể ngăn lại. Không phải sao ạ?"

Doãn Thục Lan muốn bác bỏ lại ông. Nhưng lại bị Lê Chính Dược ở bên cạnh ngăn lại.

"Ý cậu là gì." Lê Chính Dược chỉ vết bầm tím mà ông đã bị đánh, ông nói: "Hai nhà đã gây nhau đến thế này rồi, cậu còn mong tôi gả con gái của tôi cho cậu sao?"

"Không mong đợi." Liêu Đình Ngạn nói: "Có điều, con thấy mọi người đã gay nhau đến mức này, e rằng không thể dùng hòa khí để nói chuyện rồi. Chi bằng thẳng thắn một chút, con đưa cô ấy đi. Hai người cứ tự nhiên."

Lê Vị đang ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng đó. Không ngờ Liêu Đình Ngạn đột nhiên quay người, nhìn về hướng cô rồi đi tới.

Sau đó, cổ tay được anh ôm lại.

Cô bị anh dùng sức lôi ra ngoài cửa.

"Cậu đứng lại!"

"Đứng lại đó cho tôi!"

Ở ghế xô - pha hai tiếng kêu đồng thời được vang lên.

Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược một người trước một người cùng đi về hướng của cô.

Nhìn thấy Doãn Thục Lan sắp đuổi theo sau lưng, Liêu Đình Ngạn đã mở cửa rồi.

Trước lúc Doãn Thục Lan sắp nắm được áo trên người của Lê Vị, anh ôm vai của hai người cùng bước ra khỏi phòng.

Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ai ngờ được lúc hai người vừa chạy ra đến cửa, bên cạnh bỗng xuất hiện rất nhiều người. Điều là những thanh niên cao to, khỏe mạnh, họ chận ngay trước cửa, xếp thành từng hàng như bức tường vậy.

"Các người cút hết đi cho tôi!" Lê Chính Dược lớn tiếng nói.

"Đừng chứ, chú Lê."

tvm cười hihi bước lên trước, sắc mặt rất hổ thẹn, những lời trong lòng hoàng toàn không phải như vậy.

"Người già rồi đừng dễ tức giận như vậy. Ông ngoại của ldn nói rồi, đến tuổi tác như người, phải để ý một chút. Không nên quá đau buồn, tức giận. Nếu không lỡ xảy ra chuyện gì, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó. Người đừng vội, đừng vội. Ở đây nghỉ ngơi một lát, từ từ rồi đi. Hay là, không đi cũng được, đứng đây cũng được."

Lê Chính Dược đến đẩy tvm.

Vừa mới lộ ra một chỗ trống, có một người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng bước lên che lấp khoản trống đó.

Hành lang vốn dĩ không rộng.

Có người không ngừng ngăn lại, cơ bản là không có cơ hội để tiếng lên trước.

Trước lúc cần phải rẻ, Lê Vị có quay đầu nhìn lại.

Cô không biết tvm và những người khác đến từ lúc nào.

Hình như có mười mấy hai mươi mấy người đứng chặn ở đó. Cho dù Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược có cố gắng như thế nào, điều không thể vượt qua vòng vây mà tiến lên trước.

Khó khăn lắm mới đến được bãi đổ xe, Lê Vị vừa lên xem vừa lẩm bẩm: " Thế này là thế nào chứ. Anh xem anh khiến bố mẹ em tức đến nổi nào rồi."

Những lời đó không có gì để cải lại.

Liêu Đình Ngạn không lên tiếng.

Có điều, sau khi thắt dây an toàn, anh cảm thấy có những chuyện cần phải giải thích.

"Đã đến mức này rồi. Anh cũng không thể để em lại cho bọn họ được." Liêu Đình Ngạn nói: "Vừa nhìn đã biết em là do anh đưa đến. Nếu như anh về một mình, tối nay em không phải em sẽ bị họ giáo dục tư tưởng cả buổi tối sao?"

Vốn dĩ anh định tìm hiểu lý do vì sao hai người họ không thích anh, sau đó cải thiện quan hệ là được rồi.

Nhưng vào buổi tối hôm nay anh mới nhận ra, rằng thỏa hiệp không phải là cách.

Nếu như nhượng bộ, chỉ khiến tình hình bây giờ ngưng trệ lại, ngừng lại không có tiến triển gì.

Hơn nữa, điều quan trọng là, ân oán của đời trước sao lại khiến họ phải gánh chịu chứ?

Lê Vị ôm ngực cười khúc khích, "Không để em lại cho họ? Nói trùng hợp thật đấy. À, cả đời này em có thể không quan tâm đến họ sao?"

Nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Liêu Đình Ngạn đột nhiên hăng hái, giả vờ nhẹ nhàng nói: " Không sao. Cả đời này không để ý thì không để ý thôi. Còn có anh mà."

"Anh?"

"Đúng vậy." Mắt Liêu Đình Ngạn hướng tới trước, rất nghiêm túc nói: "Vừa làm bố vừa làm mẹ. Những chuyện này cũng không phải anh chưa làm bao giờ. Tiếp tục làm là được rồi."

Lê Vị không muốn thể hiện sự tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, những năm nay anh cũng không dễ dàng gì, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ hừm hừm xem như là đáp án.

Một lúc lâu không nghe thấy cô nói chuyện, Liêu Đình Ngạn đang lái xe liên tục nhìn qua cô.

Lê Vị: "Nhìn gì vậy. Cẩn thận một chút. Em không muốn xảy ra tai nạn đâu."

"Không đâu. Anh là tài xế lão luyện rồi."

"Hừm. Còn lão luyện...... em hỏi anh, anh không nói gì đã chạy theo anh như vậy rồi, tính sao đây."

Liêu Đình Ngạn cười khanh khách, nghiêng qua liếc Lê Vị, "Em với anh được tính là gì. Không phải vừa nhìn đã hiểu rồi sao."

Lê Vị quay người qua nhìn anh, ánh mắt sáng rực, "Em nói xem."

Bị cô nhìn như vậy, trong lòng anh rất căng thẳng, dừng lại một chút, anh nghiêm túc nói: "...... Anh em?"

Lê Vị tức chết được.

Anh đang lái xe, không thể đá chân của anh.

Thế nên cô cầm lấy tay anh cắn một phát thật đau.

Liêu Đình Ngạn cười lớn. Vừa đúng lúc đèn đỏ, lôi cánh tay không chịu an phận của cô, cúi người, anh cắn một miếng ở cánh tay trắng trắng đó.

Ở ngoài hành lang có động tĩnh gì, Liêu Cảnh Văn điều nghe thấy. Định đẩy cửa ra nói vài câu, nhìn thấy tên tiểu tử của nhà họ Trịnh dẫn người đến, trong lòng ông đã hiểu tám chín phần.

Ông luôn cảm thấy, Đại Ngạn và nha đầu Lê Vị không thể nào. Nên không có phòng bị gì.

Ai ngờ hôm nay ông mới phát hiện, thật đúng là hai người họ.

Hai người điều là cục cưng của lão tổ tông nhà họ Liêu. Hơn nữa ở ngoài kia là bảo bối của nhà họ Trịnh, Liêu Cảnh Văn cũng không thể làm gì. Chỉ có thể tạm thời cho qua.

Buổi tối nằm trên giường, Liêu Cảnh Văn vàng nghĩ càng tức, định ngày mai đi kiếm tiểu tử thối Liêu Đình Ngạn tính sổ.

Kết quả ngày hôm sau khi mở cửa ra, ông lại nhìn thấy con trai lớn của mình đứng dựa ở cửa.

"Con, sao con lại ở đây?"

Liêu Cảnh Văn vừa nói, vừa đưa tay lên che mặt.

Buổi tối bảo người ta đưa ít đá qua đây, lăng qua mặt, dấu vân tay cũng không nổi như vậy nữa. Nhưng vẫn phảng phất một số cái.

Liêu Đình An cũng có chút mệt mỏi, nên không hỏi thêm.

Nhìn thấy cửa mở, anh tự nhiên đẩy cửa bước vào trong, "Con lái xem cả đêm chạy đến đây, hơi mệt một chút. Ở đây nghỉ ngơi một chút."

Mắt trưng trưng nhìn người đi vào phòng, Liêu Cảnh Văn bất giác phản ứng, dùng lực đập mạnh vào cửa, "Con đi ra đây cho ta! tại sao con lại ở đây!"

Liêu Đình An không quay đầu vẩy vẩy tay, cố phớt lờ đi.

"Có phải Đại Ngạn bảo con qua đây chặn ta hay không?"

Liêu Đình An gật gật đầu. Sau đó nằm trên xô-pha ngủ một giấc.

Liêu Cảnh Văn rón ra rón rén định rời đi.

Lúc này người "ngủ say" như Liêu Đình An bỗng nhiên mở miệng: "Bố. Bố đừng làm phiền Đại Ngạn nữa."

"Dựa vào đâu." Mặc dù Liêu Cảnh Văn là bố, khí thế của trưởng bối vẫn còn tồn tại, "Nó làm việc sai, việc nên đánh ta phải đánh. Nên mắng thì mắng."

"Nhưng bọn họ không làm gì sai." Liêu Đình An nói.

"Ha. Bọn nó không sai, lẽ nào là ta sai?"

Liêu Đình An đang nói, bỗng nhiên đứng lên, bước đến bên cạnh Liêu Cảnh Văn, "Bố, chuyện này vốn dĩ là bố sai trước. Từ đầu đến cuối, người làm sai điều là bố. Nếu như chú Lê không đồng ý, bố cũng nên ra mặt cứu vãn. Không nên làm khó Đại Ngạn, không phải sao?"

Bầu trời của thành phố K có phần không được an tĩnh.

Chuyện của Lạc Thanh Ninh được hâm nóng. Người thành phố K đang bàn tán về việc sụp đổ hình tượng của thiên vương.

Ngoài ra, ông trùm có thế lực ttk vô tình bị Lạc Thanh Ninh làm "Bại lộ" ra, cũng là những gì mà khán giả quan tâm. Vì vậy, mọi người cũng đang suy nghĩ, về việc người dẫn chương trình đó bị trúng độc, Trương Tân Lực đã bỏ ra " bao nhiêu sức lực".

Đồng hành với sự chán ghét với hai người họ, người thành phố K càng ngày càng có thiện cảm với người dẫn chương trình họ Lê đó.

Ngoan ngoãn hiền lành lại hiểu chuyện.

Xem như thế nào cũng không có gì để nói.

Cộng thêm việc bạn học ở trường đại học C tán đồng biểu dương cô, thời gian gần đây mọi người rất thích bàn luận về chuyện của Lê Vị.

Chỉ có điều là Lê Vị không thể biết được những chuyện này.

Tối hôm qua không thể ăn cơm cùng mọi người, để bàn luận về hiệu suất người xem của chương trình, buổi trưa hôm nay cô cùng Doãn Thục Lan cùng bàn luận về chuyện này. Đến lúc chiều, cô lại tiễn đồng nghiệp đến sân bay.

Theo lý mà nói, vào lúc này mọi công việc của cô ở thành phố K điều đã hoàn tất, có thể trở ht rồi. Nhưng vì để tiếp tục "bám xác" chuyện của Lạc Thanh Ninh, cô quyết định ở lại thêm một ngày.

Hôm trước sau khi hai người về khách sạn tiếp tục

Bởi vì hai người họ điều biết, Lê Chính Dược bị thương, Doãn Thục Lan không thể bỏ lại chồng trước của bà ấy. Vì vậy, Doãn Thục Lan không thể nào bỗng dưng xuất hiện ở khách sạn.

Nhưng hôm nay thì khác.

Doãn Thục Lan hoàn toàn có thể đến đây. Hơn nữa, Lê Chính Dược cũng vậy.

Buổi tối hôm nay không thể tiếp tục ở đây.

Hai người họ thống nhất, sẽ trực tiếp đến một khách sạn năm sao khác ở thành phố K này.

Lúc đặt phòng có chút vấn đề.

Lễ tân thấy hai người giống như tình nhân, cười hỏi có phải hai người đặt một phòng không.

Một chữ "phải" trong miệng Liêu Đình Ngạn định nói ra, thiếu chút nữa được nói ra. Bên cạnh Lê Vị đột nhiên mở lời: "Không, đặt hai phòng."

Liêu Đình Ngạn không dám tin đưa mắt nhìn cô.

- - Lúc trước hay người thường ở một phòng cơ. Sao bây giờ lại bị xa lạ như vậy chứ, chia nhau ra ngủ?

Anh đưa tay ra hiệu cho lễ tân đợi một chút, lôi Tiểu Vi đến một bên, nhỏ tiếng nói: "Sao lại thuê hai phòng phiền phức vậy. Ở cùng nhau là được rồi. Ăn cơm hay làm gì điều tiện cả."

Nghĩ đến một số chuyện, anh mắt anh bắt đầu bay bỗng, lẩm bẩm nói: "Nếu em không đồng ý, anh sẽ không ép buộc em."

"Em biết." Lê Vị trả lời nhanh gọn.

"Vậy mà em còn muốn chia nhau ra ở là sao."

"Ó." Lê Vị xụ mặt xuống, nghiêm túc nói: "Em sợ em không cẩn thận sẽ đi "cưỡng bức" anh."

Liêu Đình Ngạn: "......"

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi