TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Phương Hạ không lên tiếng, ông cụ im lặng, qua hồi lâu liền tiếp tục tìm đề tài.

“Trong lòng cháu có người mình thích rồi, đúng chứ? Lần trước nghe cháu nói, dường như vô cùng hợp tính?”
Kiều Phương Hạ quyết định nhờ King hoặc Đường Minh Kỷ giả làm người yêu, ít nhất thì khi ông mất cũng sẽ chẳng còn gì phải tiếc nuối.

Cô mím môi, khẽ gật đầu.

“Cũng có thể xem là vậy ạ”.

“Vậy thì tốt.

Thật ra ông đã lập di chúc, mấy ngày trước vừa thêm vào điều khoản cuối cùng, nếu bọn họ ép cháu lấy người mà cháu không muốn thì một cắc đám người đó cũng đừng hòng đụng đến! Cho dù thế nào đi nữa, ông cũng hi vọng nửa đời sau của cháu có thể vui vẻ, vô lo vô nghĩ..”
Ông cụ thở phào nhẹ nhõm mà cô sau khi nghe ông nói vậy liền sửng sốt.

Ông cụ sau khi nói xong, dáng vẻ thoáng mệt mỏi, ngả người ngủ sau.

Kiều Phương Hạ nhìn ông, tính tình ông quá mức quyết liệt, luôn cố gắng ôm đồm hết mọi thứ, đôi khi không thể chú ý đến những việc đang xảy ra xung quanh.

Mà thời gian Kiều Phương Hạ xuất ngoại trùng hợp lại là lúc ông bận rộn nhất.


Cô biết, ông vì những năm tháng vô tình bỏ bê cô mà trong lòng không ngừng tự trách.

Hơn nữa sau khi cô điều tra món nợ nhà họ Kiều, phát hiện ông vẫn luôn chu cấp tiền cho cô, đáng tiếc tiền lại chẳng thể nào tới tay người cần.

Sau khi trị liệu xong, Kiều Phương Hạ đưa ông cụ quay về nhà họ Kiều.

Chưa kịp nghỉ ngơi, cô liền nhận được cuộc hội thoại video đến từ Vô Nhật Huy.

Đối phương rất ít khi chủ động liên lạc với cô, Kiều Phương Hạ thoáng nghĩ, hẳn là Lê Đình Trung.

“Có chuyện gì vậy?"
Cô nhấn nút chấp nhận, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng yêu kia.

Đứa nhỏ bĩu môi, thanh âm rầu rĩ không vui.

“Chị ơi.”
“Thế nào? Nói chị nghe?”
“Ba đi công tác rồi”
Kiều Phương Hạ nhìn Lê Đình Trung lộ vẻ giận dỗi liền bật cười.


Đối phương đi càng xa càng tốt, cô không cần phải lo lắng anh sẽ không mời mà tới vào mỗi buổi tối.

“Ngày mai là đại hội thể thao, thầy nói phụ huynh nhất định phải đến! Để cùng Đình Trung tham gia!”
Đứa nhỏ thấy Kiều Phương Hạ không trả lời liền vội vàng huơ tay múa chân giải thích.

Lệ Đình Tuấn không có ở đây nên Đình Trung mới tìm đến cô.

Nhưng mà không phải Tô Minh 
Nguyệt ở cùng bọn họ hay sao?
“Đình Trung ngoan, hai ngày nay chị cảm thấy không được khỏe cho lắm.

Hay là em tìm người khác nhé, được chứ?”
Kiều Phương Hạ cúi đầu suy nghĩ, dịu dàng từ chối, Lê Đình Trung nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy.

“Không được! Không có phụ huynh, Đình Trung sẽ không được tham gia!”
“Dì Tô không đi sao?”
“Dì Tô không đi.”
Kiều Phương Hạ biết Tô Minh Nguyệt khá bận rộn, Lê Đình Tuấn lại thường xuyên đi công tác, bọn họ hiện tại rất có thể đều không ở bên cạnh Đình Trung.

Đứa nhỏ nghe cô hỏi liền ngoan ngoãn trả lời.

Kiều Phương Hạ cảm thấy đứa nhỏ quá mức đáng thương, ngay cả đại hội thể thao cũng không thể tham gia cùng phụ huynh.

Nếu Tô Minh


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi