TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Cô giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay bị trầy da và chảy máu.


Đau không?” Người bên cạnh đột nhiên hỏi cô.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, có một người trạc tuổi Lệ Đình Tuấn, thiếu niên đeo kính mắt gọng vàng đang đứng bên cạnh nhìn cô.

Cô không thích nói chuyện, đối diện với ý tốt của đối phương nhất thời có chút không biết phải làm sao, ngập ngừng nói không ra lời.

Lệ Đình Tuần từ trong sân đi ra, thấy Kiều Phương Hạ đang ngã trên mặt đất thì lập tức bước đến kiểm tra vết thương cho cô, trâm giọng nói:
“Phó Nhiên, đi lấy cồn i-ốt đến đây.


“Thật là không biết lễ phép, theo vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng cậu đó.


Phó Nhiên cười cợt nói.


Lệ Đình Tuấn mắt điếc tai ngơ, ôm Kiều Phương Hạ ngồi xuống ven đường, lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau cát trên tay cô.

Phó Nhiên mang thuốc ra ngồi đối diện bọn họ, nhìn Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng nói:
“Cô ấy giống như một đứa trẻ, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng.

Bọn họ nói cô ấy sẽ cướp tài của cậu, vậy cậu cảm thấy như thế nào?”Ánh mắt Lệ Đình Tuấn u ám cụp mắt xuống nhìn Kiều Phương Hạ đang nằm trong lòng mình, đáy mắt mang theo sự phức tạp.

Kiều Phương Hạ đặc biệt sợ Lệ Đình Tuấn nhìn mình như thế, giốn như có thể ăn tươi nuốt sống Dù cho anh có giúp cô xử lý vết thương một cách nhẹ nhàng, thế nhưng Kiều Phương Hạ Nhìn ra được anh không thích cô.


Nếu cô ấy muốn giành thì giành đi, tôi tâm phục khẩu phục.


Một lúc lâu sau Lệ Đình Tuấn mới thấp giọng trả lời.

Giống như là đang trả lời Phó Nhiên mà cũng nghe đang nói cho chính mình nghe.

Phó Nhiên cười:
“Cũng đúng, nếu không phải cậu không đồng ý thì đời này ba cậu cũng sẽ không kết hôn với An Phương Diệp, hoặc cũng có thể mấy năm nữa ông ta mệt mỏi sẽ đuổi hai mẹ con họ đi”Lúc Phó Nhiên nói xong, Lệ Đình Tuấn siết chặt cổ tay Kiều Phương Hạ, càng nắm càng chặt.

Kiều Phương Hạ chưa từng nghĩ đến tiền của nhà họ Lệ, cô cũng không hiểu tại sao bọn họ lại muốn nói cô như thế, cô chỉ nhìn chẳm chẳm Lệ Đình Tuấn, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng nói:
“Em không đi.


Cô không muốn rời khỏi nhà họ Lệ, cũng không muốn rời khỏi Lệ Đình Tuấn, cô rất rõ ràng, nếu như trở lại nhà họ Kiều thì cô xong đời.

Mặc dù người nhà họ Lệ có ác ý với cô, cho dù là Lệ Đình Tuấn cũng không yêu cô, nhưng cô cũng không muốn đi Lệ Đình Tuấn chính là cọng cỏ cứu mạng cô.

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, Phó Nhiên ở bên cạnh nở nụ cười:

“Đình Tuấn, tôi nghĩ sẽ có một ngày cậu vì cô ấy mà sẽ hỏng việc.


“Một nhóc câm thì có thể có bản lĩnh gì.


Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời, đứng dậy ôm Kiều Phương Hạ lên xe.

Kiều Phương Hạ đã từng cho rắng chính mình sẽ không mang đến cho Lệ Đình Tuấn bất cứ phiền phức nào, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chờ anh.

Nhưng những truyện trên thế gian này lại không như mong muốn.

Tiếng gõ cửa dồn dập làm cho Kiều Phương Hạ giật mình tỉnh lại, cầm di động nhìn thời gian, nhưng cũng mới hơn bảy giờ mà thôi.

Có thể Đình Trung đã tỉnh rồi nên cô lập tức khoác áo xuống giường mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra, ngay lập tưc đã nhìn thấy cố nhân hạng cũ làm hacker ở tầng sáu đang đứng trước cửa nhìn cô.

Kiều Phương Hạ và anh ta nhìn nhau, không nhịn được cau mày.

Tối qua nói nhiều như vậy đúng là nước đố đầu vịt, bảo anh ta đừng đi lên nữa nhưng vẫn lên.



Cô chủ này, cậu không biết nhà mình mất một cái chăn mỏng sao?" Cô đang muốn vờ như không quen biết anh ta thì cố nhân hàng cũ này bỗng nhiên đưa cho cô một cái tủi lớn màu đỏ.


Rơi xuống ban công nhà tôi hơn một tuần rồi, chủ nhà cũng không nói với cậu sao?" Kiều Phương Hạ liếc nhìn chiếc túi, rất dễ nhận thấy cái chăn này không phải của cô.


Quá buồn cười rồi! Muốn tiếp cận tôi cũng không cần dùng cách này.


Cố nhân hàng cũ này vỗ cái trán bóng của mình, thái độ kiêu ngạo nói.

Kiều Phương Hạ lúc này hơi bất ngờ, trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.

Cố gắng nén sự buồn nôn, Kiều Phương Hạ đưa tay nhận lấy cái chăn, thấp giọng nói:
"Thật ngại quá, đã làm phiền cậu rồi".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi