TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Thời gian cũng đã gần đến.

Anh chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nhìn về Kiều Diệp Ngọc nói: “Đây là một ngôi nhà mới dành cho cô em gái tốt của tôi.

Sau hai ngày, tôi sẽ sắp xếp người mau chóng giúp hai người di chuyển vào đó”
Phủ Ung Dung?
Một số người đã dần cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù Lệ Đình Tuấn nói những lời chúc phúc, nghe có vẻ như rất yêu chiều Kiều Diệp Ngọc nhưng mỗi một câu từ chúc phúc đều bị ghim vào những chiếc gai nhọn.

Mặc dù ngôi nhà của phủ Ung Dung là một ngôi biệt thự, nhưng nó lại nằm cách rất xa nội thành và rất hoang vu, hầu như không có bóng người qua lại, tương đồng với ngôi nhà ở vùng nông thôn.

Ngôi nhà này được bán trực tuyến trong gần mười năm, giá cả rẻ hơn biệt thự bình thường đến một nửa, thế nhưng cũng chưa bán xong toàn bộ.

Hơn nữa, những người đã mua nhà ở đây trước kia gần như đầu không vào sống trong đó, nói phóng đại hơn chút thì có thể nói đây là một thị trấn ma!
Rốt cuộc nhà họ Lệ yêu chiều Kiều Diệp Ngọc hay là muốn làm hại cô ta?
Không khí trong hội trường có chút kỳ lạ, mọi người dần dân ngừng nói chuyện.

Kiều Diệp Ngọc hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của Lệ Đình Tuấn.


Từ giờ trở đi, anh sẽ giam giữ cô ta trong phủ Ung Dung và sẽ phái người canh giữ cô ta.

Cô ta xong rồi!
Cuộc sống của cô ta coi như kết thúc.

Dù người nhà họ Tiêu đều là kẻ ngốc nhưng họ cũng cảm thấy không thích hợp.

Lệ Đình Tuấn gửi ba món quà này chính là buộc bọn họ phải chấp nhận Kiều Diệp Ngọc trở thành con dâu của nhà họ Tiêu.

Bọn họ không có con đường nào khác để lựa chọn nữa.

Cho đến thời điểm này, bọn họ mới hiểu ra rằng hôm nay, đám cưới này chính là kế hoạch mà Lệ Đình Tuấn đã chuẩn bị từ trước.

Bọn họ còn tưởng vừa rồi chiếm được lợi ích từ Lệ Đình Tuấn, cho nên khi anh tặng lễ vật, bọn họ không có ai đứng ra ngăn cản, mặc định Kiều Diệp Ngọc là con dâu trong gia đình họ.

Bây giờ muốn nói gì thì cũng đã muộn rồi!

‘Vào lúc này, cánh cửa ở sảnh khách sạn lại một lần nữa bị đẩy ra.

Chỉ là động tác lần này rất thô lỗ, một bang đặc công mang theo nhiều súng đạn nối đuôi nhau đi vào: “Tất cả đứng yên”
Chỉ trong hơn mười giây, toàn bộ hiện trường đã hoàn toàn bị kiểm soát.

“Sao lại..” Tiêu Hoàng Khải ở trên lễ đài đã rơi vào trạng thái mơ hồ.

Còn chưa nói được câu nào, anh ta đã bị đè xuống bắt quỳ gối trên mặt đất.

Trên cổ tay anh ta lập tức truyền tới một cảm giác lạnh lẽo, anh ta gào lên thảm thiết: “Các người làm gì vậy! Dựa vào đâu mà các người lại bắt tôi!”
Người nhà họ Tiêu ở dưới lễ đài lại càng loạn lạc hơn nữa, ba mẹ Tiêu Hoàng Khải nhìn thấy đứa con trai của mình bị bắt giữ đã gào khóc kêu trời kêu đất hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Những lời này đợi anh ta vào trong tù rồi các người lại hỏi tiếp”
Đội trưởng trả lời trên khuôn mặt không có một chút cảm xúc nào.

Mọi người cứ trơ mắt nhìn theo bóng dáng Tiêu Hoàng Khải bị bắt đi, tất cả đều ngơ ngẩn vì choáng váng.

Lúc này vừa mới kết hôn, chú rể đã bị cảnh sát bắt đi ngay trong hôn lễ của mình, quả thực đúng là chưa ai được nhìn thấy hay nghe nói về tình huống này cả.

Kiều Diệp Ngọc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đã xảy ra này, trong lòng lại hiểu rất rõ lý do vì sao lại như vậy.

Tiêu Hoàng Khải đã bắt cóc Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn không thể nào buông tha cho anh ta được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi