TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta đến gần, mặt không cảm giác rút ra một xấp tiền, vứt vào trong ngực cô gái nhỏ, trầm giọng nói: “Cút đi.”
Cô gái nhỏ không những không cảm kích, trong nháy mắt, sắc mặt liền tái nhợt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn, thậm chí trong hốc mắt còn ầng ậng nước mắt.

Không phải là cô ta làm hư chuyện tốt của ông chủ đã mời cô ta đến đây rồi chứ? Ông chủ đó nói phải làm cho Lê Đình Tuấn vui vẻ mới được.

Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà cau mày, lại cầm một xấp tiền khác ném cho cô ta, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài”
Cô gái nhỏ bắt được tiền suýt rớt xuống đất vào ngực, liếc nhìn người đàn ông ở phía đối diện Lê Đình Tuấn.

Người đàn ông nhìn ra được quả thật Lệ Đình Tuấn không có ý về mặt này, không vui nói: “Anh Lệ kêu cô ra ngoài thì ra ngoài đi! Còn không mau cút đi?”.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô gái nhỏ hai chân gần như run rẩy đi ra bên ngoài.

Ngước mắt, lại liếc nhìn người đàn ông phía đối diện, thấp giọng nói: “Nghe được lúc tôi nói chuyện làm ăn thích chơi gái ở đâu?”
“Cái này..” Người đàn ông sửng sốt một chút.

“Lần sau không được phá lệ” Lê Đình Tuấn nhàn nhạt trả lời, đưa tay cầm lá bài phát đến bên tay anh.


Lệ Đình Tuấn chỉ nói hai câu đã khiến cho trong phòng rơi vào trong một mảnh yên lặng.

“Tôi có vợ rồi” Lê Đình Tuấn dừng mấy giây, tiếp tục nói.

Bọn họ phạm vào kiêng kỵ của anh, có khả năng là bị công ty cạnh tranh lừa gạt.

Lệ Đình Tuấn nói chuyện làm ăn, phiền nhất phụ nữ đụng vào anh, một chút cũng không được.

Anh có bệnh sạch sẽ.

Nếu không phải cô gái nhỏ này dáng dấp có chút giống như Kiều Phương Hạ lúc còn bé thì sớm đã xong đời rồi.

Lệ Đình Tuấn bàn chuyện làm ăn xong, lúc đi ra ngoài, cô gái nhỏ đó đứng ở cửa nhà vệ sinh, thấy anh đi ra, ngay sau đó dè dặt tiến lên phía trước, nói: “Anh Lệ, cảm ơn anh”
Lê Đình Tuấn quét mắt nhìn cô ta một cái, không để ý đến cô ta, tiếp tục bước nhanh ra bên ngoài.

Cô gái nhỏ đi theo sau lưng anh, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Thật cảm ơn anh.


Nhà tôi nợ công ty bọn họ mấy triệu lãi suất cao, nếu không phải hôm nay anh nói tôi ra ngoài, còn nói giúp tôi thì không biết bọn họ muốn làm gì..”
Lệ Đình Tuấn chợt khựng lại.

Cô gái nhỏ đụng đầu vào lưng Lê Đình Tuấn.

Ngay sau đó kịp phản ứng, tay chân luống cuống lau phấn trang điểm in trên tay trang màu đen của anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn dáng vẻ cô ta chủ động, đáy mắt thoáng qua mấy phần tàn khốc, chợt bắt cổ tay cô ta.

Cô gái nhỏ bị anh nắm tay đau, hốc mắt đỏ lên, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Lạt mềm buộc chặt cho ai nhìn?” Lê Đình Tuấn hơi hạ mắt với cô ta, nhẹ giọng hỏi.

Chút trò lừa bịp vặt vãnh này nếu như anh không nhìn ra thì chẳng có vị trí hôm nay rồi.

Dáng dấp của cô ta giống như Kiều Phương Hạ không có nghĩa tính cách cô ta giống như vậy.

Kiều Phương Hạ chưa từng mưu tính âm độc như vậy.

Định diễn kịch ngôn tình khổ sở gì trước mặt anh? Nợ tiền lãi suất cao?
Nếu thật là nợ lãi suất cao thì còn có thể đặc biệt giữ lại lần đầu cho anh chắc?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi