TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



“Anh Lệ, tôi không phải.”
“Cho cô ba giây, cút khỏi tầm mắt tôi.” Lê Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong, hung hăng hất tay cô ta ra, thấp giọng nói.

Anh trở lại trên xe, dùng sức ấn vào mi tâm một hồi.

Chênh lệch múi giờ cộng với việc vừa uống mấy ly rượu, lại cả trong đầu anh không ngừng lóe lên dáng vẻ khi Kiều Phương Hạ vẫn còn nhỏ, khiến cho đầu anh có chút nhức đến sắp nứt.

Mấy năm này rốt cuộc cô sống như thế nào?
Cổ Dương Hàn cùng Hứa Phi Phàm, còn có cả Đường Tiêu mà cô từng nói dối để cứu cho một mạng, rốt cuộc họ với cô đã có chuyện gì xảy ra?
Trừ cái kiểu trong đầu anh nghĩ tới, chính là được các hội sở cao cấp hoặc là kẻ có tiền giới thiệu, anh thật không nghĩ ra được cách thứ hai.

Kiều Phương Hạ được Vô Nhật Huy đưa đến một căn biệt thự giáp biển.

Vô Nhật huy đem hành lí ra giúp cô, nói: “Phòng đã dọn dẹp xong, cô vào nghỉ ngơi đi”
Kiều Phương Hạ đi vào trong mở đèn, nhìn một vòng khắp nơi, quả thật đã được thu dọn tất thảy.

Cô đẩy cửa sổ ra, nhìn xung quanh một vòng, xa xa có vài căn nhà.


Nơi này không phải là khách sạn đắt tiền, dường như là khu biệt thự tư nhân.

Cô xoay người, lại mở tủ lạnh ra liếc nhìn, trong tủ lạnh có sữa bò, mứt hoa quả, sữa chua vị mật ong.

Cô không nhịn được cau mày, mứt trái cây, sữa chua vị mật ong là món mà phụ nữ thích ăn nhỉ?
Huống chi, Lê Đình Tuấn trừ nước suối và bộ protein thì không uống thứ gì khác.

Nhìn một cái thì thấy không đúng lắm.

Bà Trần nói, Lê Đình Tuấn một năm bọ trăm sáu mươi lăm ngày ít nhất có ba trăm ngày ở bên ngoài.

Anh có nhà bên ngoài, có phụ nữ tới ngủ cùng thì cũng là chuyện bình thường.

Kiều Phương Hạ bĩu môi, không đụng vào đồ trong tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh đi nhìn xung quanh nhà bếp.

Trong nhà bếp có gia vị đơn giản, đường, muối, nước tương vẫn chưa mở, còn có mấy cái chén đĩa tinh xảo, nhìn thấy ngay là màu mà phụ nữ thích, chứ không phải là sở thích của Lê Đình Tuấn.


Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm trong phòng bếp, trong nháy mắt chẳng còn chút hứng thú ăn gì.

Thậm chí còn có cảm giác chán ghét buồn nôn.

Kiều Phương Hạ mua mấy cái bánh mì ngũ cốc trong tiệm bánh mì trên đường đi.

Giờ phút này nhìn mấy cái bánh mì không mùi vị gì này càng không muốn ăn.

Cô cầm chai nước suối đi lên lầu.

Vô Nhật Huy đưa hành lý đến gian phòng cuối hành lang, trong phòng mở đèn.

Kiều Phương Hạ vừa đi vào nhìn mấy lần.

Trong nhà vệ sinh không có đồ dùng phụ nữ, lúc này mới trở tay đóng cửa phòng lại.

Thay quần áo, lại chơi trò chơi, ngồi ở trên ghế salon đợi Lê Đình Tuấn một hồ, nhìn thời gian đến mười hai giờ rồi, cô quả thực có chút nhịn không nổi, mi mắt đánh nhau.

Không phải cô không đợi anh, muốn trách chỉ trách anh trở lại quá muộn.

Cô xoay người bò lên giường, ngủ.

Dường như mới vừa ngủ, liền nghe được tiếng đóng cửa ở dưới lầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi