TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



“Cho em ăn no mới biết lợi hại!” Lê Đình Tuấn trở người cô, để có đưa lưng về phía mình.

Nhìn cô nằm dưới, váy ngủ phủ lên eo nhỏ, trong tức thời, đáy mắt anh đỏ lên, hô hấp nặng nề.

Kiều Phương Hạ liếc mắt liền thấy y phục anh ném sang một bên còn dính dấu phấn son, cộng thêm mùi hương trên người anh, cô có thể dám chắc trăm phần trăm rằng Lê Đình Tuấn mới vừa ngủ với người khác ở bên ngoài!
Cô chỉ cảm thấy chán ghét, cố gắng muốn tránh thoát: “Lệ Đình Tuấn anh không thấy bẩn à?”
Rốt cuộc một ngày anh ta muốn đụng bao nhiêu cô?
Anh thật đúng là chó mà!
Lê Đình Tuấn chợt ôm eo cô, vén váy ngủ của cô lên, thấy bên trong cô mặc một chiếc quần lót nhỏ thiếu vải, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên.

Bình thường cô mặc đồ lót như thế này?
“Em còn mặc cho ai xem qua nữa?” Anh cắn quai hàm cô, trầm giọng hỏi.

Kiều Phương Hạ bị anh cắn đau, chỉ cảm thấy cơn giận này của anh không thể hiểu nổi! Trừ anh ra thì còn ai có thể thấy cô như vậy?
Lúc ở đoàn làm phim đôi khi sẽ phải mặc mấy bộ trang phục bó sát, cô mặc nội y không hằn dấu thì có gì là sai?
Lê Đình Tuấn đợi cô hai giây, không thấy cô trả lời, trong mắt càng tức tối, trực tiếp đè lên người cố.

Kiều Phương Hạ đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, theo bản năng hừ đau một tiếng.


Nhưng căn bản Lê Đình Tuấn không cố ý bỏ qua cho cô, một tay hung hăng bóp eo cô, một tay đẩy váy ngủ của cô tới bên vai.

Kiều Phương Hạ đau đến sắp ngất đi.

Lê Đình Tuấn vẫn không bỏ qua cho cô, bể bổng có mặt đối mặt, ôm vào phòng tắm.

Ý thức của cô cũng mơ hồ, lúc về lại trên giường một lần nữa, trời bên ngoài đã sáng.

Cũng không biết rốt cuộc anh dừng lại lúc nào.

Khi cô tỉnh lại, cả người trên dưới chẳng có chỗ nào là không đau.

Trên giường một mảnh hỗn độn, cả phòng đều là hương vị ngọt ngào sau chuyện đó.

Bụng rất đau, nhưng cũng không đau ghê gớm như lần trước.

Cô giăng giăng ngồi dậy từ trên giường, liếc nhìn vị trí trống không bên cạnh.


Trên giường toàn là dấu vết đêm hôm qua của bọn họ.

Đêm qua anh điên rồi.

Cô nhắm hai mắt lại, không nhìn thêm nữa.

Cố gắng chống hai chân run rẩy xuống giường đến nhà tắm rửa dấu tích anh lưu lại trên người cô.

Lúc cọ rửa dấu vết trên người, cô chợt nhớ tới căn phòng trên lầu ở buổi triển lãm, cô có dùng nước hoa.

Cho nên đêm hôm qua, Lệ Đình Tuấn cố ý dùng sức với cô, chính anh cũng biết hai người bọn họ cũng ngửi mùi nước hoa đó, nhưng cô thì lại càng có cảm giác hơn so với bình thường một chút.

“Khốn kiếp!” Cô không nhịn được thấp giọng mắng một câu.

Nghĩ đến ngày hôm qua anh đụng bao nhiêu là phụ nữ, cô chỉ cảm thấy chán ghét muốn ói, không biết đã lau người bao nhiêu lần, lau đến mức da đỏ lên.

Lệ Đình Tuấn đấy cửa đi vào, thấy trong phòng tắm bốc hơi nước, ngay sau đó nhanh chân đi vào trong.

Trong phòng tắm tràn đầy hơi nóng, ngộp đến không thở nổi.

Anh nhíu mày chặt, mở cửa phòng tắm ra, đưa tay tắt vòi sen, ôm eo Kiều Phương Hạ, bế cô ra ngoài.

Chút xíu sức lực giãy dụa của Kiều Phương Hạ cũng mất, im lặng không lên tiếng để cho anh ôm trở lại giường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi