TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Nếu không phải King vì tránh để Kiều Phương Hạ khổ sở, mỗi lần đều nhún nhường thì anh ấy đã thắng Lệ Đình Tuấn rồi.

An Dương thua Kiều Phương Hạ, lại còn làm hỏng laptop, hiện tại chỉ đành nghe.

Mịacw Hàn Bảo trách mắng, không dám nói tiếng nào.

Chú Tân rất nhanh đã tìm ra nguyên nhân laptop bị hỏng, nhanh chóng báo cho Mặc Hàn Bảo.

Chuyện sửa sang chỉ là việc nhỏ, đóng cửa doanh nghiệp cũng chẳng phải việc to tát gì.

Mà An Dương gạt bọn họ, mới là chuyện lớn.

Mặc Hàn Bảo thất vọng, phẩy ttay.

“Nếu vẫn chưa biết sai, thì vào trong mà quỳ đi”
An Dương cảm thấy cô không sai, bản thân chỉ đang giúp King đoạt lại Kiều Phương Hạ mà thôi.

Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, mím môi xoay người rời đi.

Mặc Hàn Bảo không nhịn được cau mày, vật nhỏ này ỷ vào chuyện anh thương yêu, liền cùng anh đối nghịch đến cùng sao?
Anh nhìn chắm chằm theo bóng lưng cô, tức giận đến mức choáng váng.


Hiện tại Mặc Hàn Bảo vô cùng hối hận vì đã nhận An Dương làm học trò cuối cùng.

Nhưng lời một khi đã nói ra thì chắc như đinh đóng cột vậy, dẫu sao anh là người đứng đầu nhà họ Mặc, không thể nào nuốt.

“Con nít cuối cùng vẫn là con nít..”
Rốt cuộc Hàn Mặc Bảo đã hiểu tại sao mọi người đều nói nuôi lớn trẻ con không dễ dàng rồi.

Trước đây An Dương đều ở bên cạnh King, hiện tại anh mới hiểu rõ King nuôi nấng An Dương, quả thật gặp nhiều khó khăn.

Chú Tân thấy An Dương vào trong quỳ xuống, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ anh.

“Bởi vì con bé còn nhỏ cho nên mới không hiểu rõ chuyện mình làm sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào! Đúng là xằng bậy! Nhà họ Mặc quy tắc như thế nào, con bé không biết, chẳng lẽ chú cũng thế hay sao?”
Mặc Hàn Bảo nghiêm giọng, chú Tân liền im lặng.

Anh liếc mắt nhìn vào trong, khẽ nói.

“Chừng nào biết nhận sai thì mới được ra ngoài!”
An Dương phụng phịu nhìn Mặc Hàn Bảo rời đi.

Cô không có sail “Cô muốn đến công ty Ân Lợi “Không có, là bọn họ phát tín hiệu cho tôi trước.”
Chú Thiên quả nhiên tìm tới cô.


Kiều Phương Hạ trả lời, cô ở trên Phiêu Diểu không nế mặt King, công ty Ân Lợi liền tìm đến cô.

Kiều Phương Hạ không muốn lợi dụng bọn họ, chẳng qua bọn họ tự dâng mình đến.

“Mặc dù biết vậy nhưng cô ở trên Phiêu Diểu nói ra những lời như vậy, không nghĩ đến cảm giác của King hay sao?”
“Có phải King là người cố tình muốn phá Lệ Đình Tuấn hay không?”
Kiều Phương Hạ im lặng hồi lâu mới hỏi ngược lại.

Chú Thiên thất vọng trả lời, sau đó cũng không nói thêm nữa.

“Cô đã vì Lệ Đình Tuấn làm đến mức này.

Rốt cuộc là ai giúp công ty Kỳ Nhạc, đáp án này còn có ý nghĩa sao?”
Kiều Phương Hạ chờ đợi đáp án, nhưng chú Thiên lại lựa chọn im lặng.

Mà bên phía Lệ Đình Tuấn cũng chẳng có động tĩnh gì, cô sợ mình chủ động liên lạc sẽ ảnh hưởng năng suất làm việc của đối phương, vậy nên vẫn kiên nhãn xem sao.

Đến tối, Lục Đình Nam bỗng nhiên chủ động gọi điện, hỏi cô có về Hạ Du hay không.

Kiều Phương Hạ cảm thấy đối phương đang muốn hỏi về vụ án, bèn thấp giọng trả lời.

“Vừa về”
“Đã ăn tối chưa?”
Kiều Phương Hạ nhìn thời gian, đã gần bảy giờ tối, cô đã không ăn gì từ lúc xuống máy bay đến giờ.

Lục Đình Nam đợi cô hai giây, thấy cô không nói gì thì bảo: “Đúng lúc anh cũng vừa tan tầm, chưa ăn gì”
Trước kia Kiều Phương Hạ cũng không phải chưa từng ăn cơm cùng Lục Đình Nam, đã từng ăn chung ở nhà họ Phó.

Lục Đình Nam vừa ăn cơm vừa nói chuyện với cô về vụ án, cũng để giúp anh ấy tiết kiệm thời gian..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi