TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



An Dương cúi cái đầu nhỏ, cô ta nức nở nói: “Nhưng Lệ Đình Tuấn…”
“Bao gồm cả anh ấy” Kiều Phương Hạ không đợi cô ta nói xong thì chăm chú trả lời: “Người của toàn thế giới đều không quan trọng bằng An Dương.”
“Nhưng mỗi người đều có người mình thích, chờ đến khi con lớn lên thì sế biết, giống như con thích King nên con cảm thấy anh ấy là người tốt nhất trên toàn thế giới, con ghét Lệ Đình Tuấn nên con không muốn mẹ và anh ấy ở bên nhau.

Nếu như người mẹ thích là thây Mặc thì sao? Vậy con cũng sẽ vì King mà tổn thương thầy Mặc à?”
“Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, con có thể ghét anh ấy, nhưng con không thể tổn thương anh ấy vì lợi ích cá nhân của con, như vậy là không đúng.

Con có hiểu không?”
An Dương dường như có chút hiểu rõ ý của Kiều Phương Hạ.

Cô ta đã biết mình sai ở chỗ nào, cô không nên bắt King tốn thương Lệ Đình Tuấn.


Mất rất lâu cô ta mới lấy tay lau nước mắt, sau đó gật đầu và ngập ngừng nói: “Con đã biết, mẹ Phương Hạ, sau này con sẽ không như vậy nữa”
Có một cái đầu nhỏ chui ra từ lùm cây cách đó không xa, cậu bé kinh ngạc nhìn Kiều Phương hạ và An Dương.

Lệ Đình Trung đã nghe thấy tất cả những gì mà Kiều Phương Hạ và An Dương nói.

Đình Trung theo Lệ Kiến Đình đến thăm Kiều Diệp Ngọc, người lớn đang nói chuyện, cậu cảm thấy buồn chán nên xuống nhà chơi bóng một mình, từ xa đã nhìn thấy Kiều Phương Hạ ôm một cô gái nhỏ đi ra.

Cậu đã lâu không gặp Kiều Phương Hạ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy đến tìm cô.

Kiều Phương Hạ ngồi quay lưng về phía cậu, không phát hiện ra cậu.


Cậu nhìn thấy Kiều Phương Hạ nói mấy câu với cô gái nhỏ kia, đứng dậy, nắm tay cô gái nhỏ đi.

Cậu nhặt quả bóng trên bãi cỏ, đang do dự không biết có nên đi theo hay không thì giọng nói lo lắng của bà Trần đột nhiên vang lên sau lưng: “Cậu chủ nhỏ? Cháu đang ở đâu?”
Đình Trung quay đầu lại, nhìn thấy bà Trần đứng cách đó không xa.

Bà Trần nghĩ Đình Trung đã mất tích, gấp đến nỗi toát mồ hôi hột.

Thấy Đình Trung đang đứng trong bụi cây, lập tức chạy về phía cậu, hỏi cậu: “Vừa mới đi đâu vậy? Sao không nói với bà một tiếng?”
“Lần sau không được như vậy, bên ngoài có rất nhiều người xấu! Không phải bà đã nói cho cháu biết rồi sao? Lần trước mẹ vì đụng phải người xấu bên ngoài mới bị thương!”
Đình Trung nghe bà Trần trách cứ, quay đầu lại, nhìn về phía Kiều Phương Hạ đã rời đi.

Một lúc lâu sau, cậu mới sững sờ hỏi mẹ Trần: “Bà ơi, cái gì gọi là huyết mạch tương liên?”

ao cá, cho rằng Đình Trung đang nói về con của người khác nên không để
“Ông nội đang tìm, mau đi lên đi, lập tức trở về.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi