TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Tối hôm qua, chuyện Lục Nhất Minh ở quán karaoke nổi cơn tanh bành vì Đường Nguyên Khiết Đan bị nhiều người nhìn thấy như vậy, tất nhiên là không giấu được.

Lục Nhất Minh cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, với thái độ của anh ta, rõ ràng là không quá quan tâm đến phản ứng và thái độ của mọi người.

Tống Thịnh lại hơi khó xử, quay đầu liếc nhìn Lục Nhất Minh, nói: “Nhất Minh, cậu đến phòng hóa trang với tôi một chút trước đã”
Vâng” Lục Nhất Minh hờ hững đáp lại.

Chân trước Tống Thịnh vừa mới đóng cửa phòng hóa trang lại, sau lưng bên ngoài lập tức bùng nố.

“Thái độ này của đạo diễn chúng ta xem ra chuyện của Lục Nhất Minh và Khiết Đan là thật ư?”
“Cô nói thừa thế? Tối hôm qua người kia bị Lục Nhất Minh đánh đến mức đưa đi cấp cứu, còn có thể là giả sao?”
“Vì sao anh ta đánh người thế?”
“Nghe nói người đàn ông kia cho rắng Nguyên Khiết Đan say, đi theo Khiết Đan vào nhà vệ sinh nữ, sàm sỡ không thành công, đúng lúc.


Khiết Đan đang nghe điện thoại của Lục Nhất Minh, Lục Nhất Minh đều nghe thấy được”
Kiều Phương Hạ ngước mắt, lướt qua mấy người đang nói chuyện kia.

Khó trách, tối hôm qua sau khi Đường Nguyên Khiết Đan đi vệ sinh xong trở về, vẻ mặt cứ là lạ, nhưng cô ấy không nói với Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ thật sự không biết chuyện đó.

Cũng khó trách Lục Nhất Minh giận dữ như vậy.

Cô trầm ngâm một lát, ném kịch bản trong tay sang một bên, đứng dậy đi đến nói chuyện với mấy người bên ngoài, mặt không cảm xúc thấp giọng hỏi: “Đưa đến bệnh viện nào thế: “Hình như là bệnh viện Nhân Ái” Nhân viên đoàn phim ngẩng đầu nhìn Kiều Phương Hạ, ngơ ngác trả “Phiền cô lát nữa nói một tiếng với đạo diễn Tống, tôi tạm thời xin nghỉ khoảng hai tiếng, sẽ mau chóng quay lại” Kiều Phương Hạ lễ phép cười một cái với đồng nghiệp nói.

Dứt lời, lấy áo khoác lông bên cạnh mình, xoay người sải bước rời khỏi đoàn phim.

Một tiếng rưỡi sau, Kiều Phương Hạ điềm tĩnh, nhàn nhã trở lại.


“Chị đi đâu thế?” Đường Nguyên Khiết Đan quay lại không thấy Kiều Phương Hạ, gọi điện thoại cho cô cũng không được, thấy Kiều Phương Hạ đi đến, vội vàng tiến đến hỏi cô.

“Vừa rồi tâm trạng hơi không tốt, ra ngoài dạo vài vòng” Kiều Phương Hạ liếc nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, cười híp mắt trả lời.

Trời lạnh như vậy mà đi ra ngoài lòng vòng? Vẻ mặt Đường Nguyên Khiết Đan y hệt mặt anh da đen bối rối, hỏi cô: “Giờ tốt “Tốt rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu trả lời.

Kiều Phương Hạ vừa nói, vừa lấy ly sữa gừng đông ở trong lòng đặt vào tay Đường Nguyên Khiết Đan, nói: “Này, lần trước nợ em”
Đường Nguyên Khiết Đan sửng sốt nhận lấy, sữa gừng đông vẫn còn ấm, cầm trong tay ấm áp dễ chịu.

Đường Nguyên Khiết Đan khóe miệng méo đi, đáy mắt chợt hơi cay cay, duỗi tay ôm lấy Kiều Phương Hạ: “Về sau em sẽ làm trâu làm ngựa cho chị, nhất định không rước lấy phiền phức cho chị!”
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười: “Chị còn chưa lên làm bà Lệ đây, em xem cái nết ham giàu của em này”
“Vả lại, em cho rằng trâu ngựa của nhà họ Lệ có tiêu chuẩn thấp vậy sao?”
“Em ghét chị!” Đường Nguyên Khiết Đan bĩu môi dáng vẻ sắp khóc tới nơi.

Hai người mới vừa cãi mấy câu, điện thoại trong áo khoác lông của Kiều Phương Hạ reo lên, Đường Nguyên Khiết Đan móc ra nhìn thử, là một dãy số lạ, nghe giúp: “Alo, ai vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi