TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Đương nhiên rõ ràng nhất chính là, Lê Đình Tuấn sợ Kiều Phương Hạ hiểu lầm.

Mà Đinh Thanh Nhã ở bên cạnh thì khi còn nhỏ đã đẩy Kiều Phương Hạ trước cửa nhà họ Phó.

Cô ta chỉ cảm thấy hơi quen mắt khi nhìn Kiều Phương Hạ, không nhịn được mà cau mày hỏi Tô Minh Nguyệt ở bên cạnh: “Cô ta là Kiều Phương Hạ sao?”
“Đúng vậy.” Tô Minh Nguyệt tối mặt, gật đầu trả lời.

“Khuôn mặt chán ghét này, sau ngần ấy năm nhìn vẫn là chán ghét” Đinh Thanh Nhã không nhịn được liếc mắt: “Sao cô ta cũng ở đây? Cô ta trở về lúc nào?”
“Khoảng thời gian trước, trở lại chưa được bao lâu? Tô Minh Nguyệt thấp giọng trả lời.

Đinh Thanh Nhã hơi suy nghĩ, nói với Tô Minh Nguyệt: “Dù sao thời gian cũng còn sớm, chị Minh Nguyệt, hay là chúng ta tìm chút chuyện vui để chơi chút đi.”
Cô ta đang nói chuyện thì xoay người đi về phía Kiều Phương Hạ.


Tô Minh Nguyệt biết Đinh Thanh Nhã vẫn luôn ghét Kiều Phương Hạ, từ nhỏ đã cảm thấy Kiều Phương Hạ chính là trà xanh, chỉ biết giả bộ bệnh khiến Lệ Đình Tuấn yêu thương.

Cô ta đắn đo rồi tỉnh bơ đi theo sau lưng Đinh Thanh Nhã.

Đi theo xem náo nhiệt để cho Đinh Thanh Nhã giúp cô ta xả giận, cũng không hại cái gì.

Kiều Phương Hạ nhìn một cái đã biết hai người xấu đi tới bên cạnh, cô nói với người quản lý: “Anh đi làm việc trước đi.”
Vừa dứt là thì Đinh Nhã Thanh dùng ánh mắt khinh thường, quét nhìn Kiều Phương Hạ từ trên xuống dưới nói: “Sao cô có thể có tiền tới chỗ này ăn cơm thế?”
“Hay là cô làm gái gọi?”
Kiều Phương Hạ không chịu nổi lời thô tục của đối phương, ánh mặt lạnh xuống, Đinh Nhã Thanh sợ là ngay cả tình huống cơ bản cũng không rõ ràng.

Đến phòng bao của khách sạn Hoàng Gia thì không chỉ riêng gì đắt, mà không đặt trước năm ba tháng thì chắc chắn không thể nào lấy được vị trí hẹn.


Tối nay cô ta có thể may mắn tới dùng cơm là bởi vì Kiều Phương mời cô ta tới.

“Nhìn cái gì vậy?” Đinh Nhã Thanh thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Phương Hạ thì không nhịn được cười nhạt: “Cũng không biết lúc nào mà ngưỡng cửa Hoàng Gia đã trở nên thấp như vậy, ngay cả loại người có thủ đoạn bẩn thỉu cũng có thể đi vào”.

“Cô cho rằng mình mặc đồ nhái chất lượng cao mua từ nhà máy thì có thể giả làm quý bà để câu chồng giàu ở đây à?”
“Hít chung không khí với cô, thật khiến tôi buồn nôn mà”.

Kiều Phương Hạ nghe từng câu cô ta nói, từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng.

Ngược lại, Tô Minh Nguyệt ở bên cạnh mở miệng nói trước: “Thôi Thanh Nhã, mọi người cũng chờ ở trên lầu rồi”
“Nếu dì Phó hỏi tới, nói ở dưới đụng phải Kiều Phương Hạ nên làm chậm trễ thời gian thì trong lòng dì ấy lại phải khó chịu nữa”
Đinh Thanh Nhã nghe Tô Minh Nguyệt khuyên, không nhịn được mà cười: “Chị Minh Nguyệt, tính tình của chị tốt quá, dựa vào cái gì mà chúng ta nhường cô ta chứ? Cô ta nợ anh Đình Tuấn hơn mấy trăm tỷ đỏ”
“Dù một con chó của nhà họ Lệ hay là nhà họ Phó gặp cô ta cũng có quyền tè lên trên người cô ta! Là cô ta nợ anh Đình Tuấn! Cô ta phải chuộc tội!”
“Cô nói không sai” Lúc này, Kiều Phương Hạ bất thình lình mở miệng nói: “Là tôi nợ anh Đình”
“Anh Đình?” Đình Thanh Nhã không nhịn được nhíu mày, nói mỉa mai: “Mặt cô cũng dày thật mà, còn dám gọi thân mật như vậy! Cô nhìn anh Đình Tuấn, anh ấy không xé xác cô mới lạ đấy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi