TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Phương Hạ hơi suy nghĩ, đúng là mỗi lần Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô đều phải xé quần áo cô.

Quần áo đẹp bị anh xé thành xấu hết bao nhiêu bộ, chuyện này ngày khác cô phải tính thật tốt một chút với Lệ Đình Tuấn.

Ngay tại lúc này, quản lý vừa đi đã trở về, cung kính đưa phiếu tiền đặt cọc đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, nói: “Cô Kiều, cô nhìn thử xem, đây là biên lai tiền cọc.

Tôi để ở đây trước hay là trực tiếp đưa cô để cô đưa cho ông cụ Phó?”
“Tính vào tài khoản của tôi đi” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.

Sau khi nhận lấy biên lai thu tiền cọc thì cô lấy ra thẻ phụ trong túi xách mà Lệ Đình Tuấn đưa cho cô, đưa cho quản lý.

Đinh Thanh Nhã nhìn tấm thẻ kia mà ngẩn người.

Nếu cô ta không nhìn nhầm thì đó là thẻ phụ của Lê Đình Tuấn mà? Sao thẻ phụ của Lê Đình Tuấn lại ở trên người Kiều Phương Hạ?”

Còn Tô Minh Nguyệt ở bên cạnh càng ngạc nhiên hơn chính là, tiệc sinh nhật của Phó Minh Tuyết mà lại mời Kiều Phương Hạ tới sao? Cô ta cứ nghĩ rằng đó là trùng hợp! Nghĩ rằng Kiều Phương Hạ và người nào đó ở nhà họ Đường ăn cơm ở chỗ này!
Phó Minh Tuyết, đã chấp nhận Điều Phương Hạ sao?
Kiều Phương Hạ vừa quay đầu lại thì đã thấy Đinh Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào thẻ phụ, đôi mắt ngạc nhiên đến mức rớt ra ngoài, suy nghĩ một chút, cô gật đầu nói: “Thật ra thì cô nói cũng không sai, tôi đúng là gái gọi anh Đình gọi tới, cũng chỉ phục vụ cho một mình anh ấy thôi.”
“Hơn nữa, tôi nghĩ cô cũng biết Hoàng Gia là công ty con của WL” “Cho nên, tại sao tôi đứng ở chỗ này, hiện tại cô đã hiểu chưa?”
Kiều Phương Hạ vừa dứt lời, mắt bỗng nhiên lướt qua đầu vai hai người trước mặt mà nhìn về phía sau lưng hai người họ.

Lệ Đình Tuấn vừa vào cửa đã thấy mấy cô cãi vả ở chỗ này, anh bước nhanh về phía Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ đối mặt với Lê Đình Tuấn, nhếch môi cười với anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô cười, băng sương ở đáy mắt cũng hòa tan đôi chút mà đi đến bên cạnh mấy người họ.

“Anh Đình Tuấn.” Đình Thanh Nhã thấy Lê Đình Tuấn đi tới thì nhanh chóng lật mặt làm người đáng yêu gọi anh.


Trong mắt Lệ Đình Tuấn chỉ có duy nhất Kiều Phương Hạ, những người đối với anh mà nói đều là không khí.

Hơn nữa các cô còn bắt nạt Kiều Phương Hạ trước mặt anh còn bị anh bắt gặp.

Anh không quan tâm đến Đinh Thanh Nhã mà đi thẳng tới trước mặt Kiều Phương Hạ rồi dừng lại.

“Sao còn chưa đi lên?” Cửa phòng khách khách lầu một hơi mở, gió lạnh liên tục thổi vào.

Kiều Phương Hạ chỉ mặc một bộ lễ phục mỏng manh khiến anh nhìn có hơi đau lòng.

Anh vừa nói chuyện thì nhíu máy cởi áo khoác xuống, khoác lên vài Kiều Phương Hạ rồi ôm cô vào lòng.

Anh thuận tay sờ cái tay nhỏ bé của Kiều Phương Hạ, lạnh như băng.

Ngay sau đó thì nhẹ nhàng xoa mấy cái, thấp giọng nói: “Mấy chuyện nhỏ này thì giao cho quản gia bọn họ làm đi.

Sao em vẫn không nghĩ đến tình huống cơ thể mình vậy?”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi