TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Phương Hạ và bà nhìn nhau, cười cười với bà ấy, lấy một cái hộp đóng gói tinh xảo bên cạnh ra đưa đến trước mặt bà ấy, khẽ nói: “Anh Tuấn và con cùng chuẩn bị a.”
“Chẳng qua là một cái sinh nhật thôi, dày công phí sức làm gì?” Bà khẽ đáp.

Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn nhận quà của Kiều Phương Hạ đưa cho bà.

“Trong lòng ba, con mãi là cô con gái nhỏ mà ba yêu thương” Phó Viễn Hạo cũng đưa quà cho bà ấy, nói thầm với bà: “Chỉ là làm một bữa tiệc gia đình thôi, cũng là bữa tiệc chúc mừng cho con, chúc mừng con lấy được giải thưởng tập thể thiết kế đẹp nhất”
Trong khi Phó Viễn Hạo nói chuyện, đối diện phía ngoài tòa khách sạn bỗng nhiên sáng lên dòng chữ chúc mừng Phó Minh Tuyết lấy được giải thưởng lớn.

Phó Minh Tuyết nhìn về phía đối diện được ngăn bởi cánh cửa sổ.

Phó Minh Tuyết cũng không nhắc với người nhà, lần này bà ấy ra ngoài lấy được giải, không ngờ Phó Viễn Hạo cũng biết.

Niềm vui nhân đôi, khiến lòng Phó Minh Tuyết thấy hơi khó tả.

“Ba cũng thật là!” Bà ấy hơi ngừng lại rồi cau mày nói: “Con cũng từng này tuổi rồi! Có mất mặt không chứ!”
Phó Tình cũng tặng một phần quà, cười nói: “Buổi tiệc gia đình hôm nay chuẩn bị cho riêng em đó, là ý muốn của con bé, muốn cảm ơn thì cảm ơn con bé đi.”
Thật ra Kiều Phương Hạ cũng là mấy ngày trước xem tin tức mà vô tình nhìn thấy, cho nên mới biết được Phó Minh Tuyết lấy được giải.


Hỏi Phó Viễn Hạo, Phó Viễn Hạo lại không biết.

Vì vậy buổi tiệc sinh nhật này càng cần phải tổ chức hơn.

Cô biết Phó Minh Tuyết cũng chưa chắc sẽ nhận tình cảm của mình, hoặc là sẽ cảm thấy cô có ý đồ.

Nhưng Kiều Phương Hạ cũng không phải chỉ muốn lấy lòng Phó Minh Tuyến, hơn nữa Phó Minh Tuyết cũng không dễ gần gũi.

Cô cảm thấy, mấy năm nay Phó Minh Tuyết cũng lẻ loi một mình, tuy là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cần đến sự quan tâm và thông cảm của người nhà.

Phó Minh Tuyết im lặng một hồi, dời mắt nhìn sang Kiều Phương Hạ.

“Đều là ông ngoại chuẩn bị ạ.” Kiều Phương Hạ vội vàng đáp.

“Ừ” Vẻ mặt Phó Minh Tuyết hơi phức tạp, thản nhiên đáp một tiếng.

Lát sau, quay người thổi tắt cây nến số “52” trên bánh kem.


Khi ánh đèn trong phòng bừng sáng trở lại, Đình Trung ầm ĩ đòi cắt bánh kem giúp Phó Minh Tuyết.

Phó Minh Tuyết hơi do dự rồi đưa dao cắt bánh kem trên tay cho Đình Trung, nói: “Cắt bánh kem với mẹ con đi.”
Kiều Phương Hạ nhìn Phó Minh Tuyết một cái, cô được thương yêu mà hơi lo sợ.

Đình Trung lập tức bước đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, kéo cô cắt bánh kem với Phó Minh Tuyết.

Tuy Phó Minh Tuyết không nói gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, nhưng Kiều Phương Hạ cảm thấy, có lẽ Phó
Minh Tuyết đã không tức giận như ban nãy nữa.

Chí ít, không đến nỗi khiến buổi tiệc gia đình này chưa đến lúc kết thúc mà đã vội vàng tàn cuộc.

Cô ôm Đình Trung, Đình Trung cầm lấy con dao nhựa, cẩn thận từng li từng tí cắt xuống miếng bánh đầu tiên.

Kiều Phương Hạ giúp Đình Trung đặt bánh kem lên đĩa, đưa cho Phó Minh Tuyết.

Phó Minh Tuyết nhận lấy, cầm cái nĩa miễn cưỡng cắn thử một miếng nhỏ.

Phó Minh Tuyết vì để duy trì vóc dáng, quanh năm không ăn đường gì cả, bánh kem lại có nhiệt lượng quá cao đối với bà ấy.

Nhưng nhấp một miếng nhỏ mới nhận ra, là mùi vị kem phô mai New Zealand, vị nhạt đến mức hầu như không có vị ngọt, vừa cho vào miệng thì tan ngay, rất đặc biệt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi