TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Thật sự là nhiều năm nay, Kiều Phương Hạ vẫn luôn không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra đó.

Có rất nhiều chuyện không cần phải biết quá trình, chỉ cần nhìn kết quả là đã có thế đoán ra được manh mối.

Sau đó, Lệ Đình Tuấn không còn lạnh lùng như băng với Kiều Diệp.

Ngọc nữa, mặc dù có lúc sẽ cố gắng để tránh mặt Kiều Diệp Ngọc tới nhà họ Lệ làm khách nhưng nếu đã gặp được cũng sẽ lờ mờ lên tiếng chào hỏi.

Các dịp lễ Tết, nếu như anh mang theo quà cho Kiều Phương Hạ thì Lệ Kiến Đình sẽ bảo anh mang theo thêm một phần nữa để tặng cho Kiều Diệp Ngọc, thế thì anh cũng sẽ làm theo.

Chỉ khác nhau ở chõ, quà tặng cho Kiều Phương Hạ thì anh sẽ chính tay đưa đến phòng cho cô, còn quà tặng cho Kiều Diệp Ngọc thì anh sẽ không đích thân đưa cho cô ta.

Kiều Phương Hạ đều thấy hết, mặc dù cái gì cũng không nói nhưng thật ra trong lòng lại rất để ý.


Kiều Diệp Ngọc thấy vẻ mặt Kiều Phương Hạ thay đổi vi diệu, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Nếu như không có chị, em sẽ có thể ở bên cạnh Đình Tuấn rồi.

Anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với em”
“Đều tại chị hết”
Kiều Phương Hạ nhìn cô ta hồi lâu, đột nhiên khế cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Không có tôi, cô cho rằng anh ấy sẽ không nhìn thấu rốt cuộc cô là loại người như thế nào sao?”
“Nhìn thấu thì đã sao chứ?” Kiều Diệp Ngọc thờ ơ trả lời: “Cho dù anh ấy biết em thích giở một vài mánh khóe nhỏ thì vẫn sẽ đối xử tốt với em như trước.

Bởi vì anh ấy quan tâm đến em, không thể buông em ra được”
“Em lại hỏi chị thêm một câu hỏi nữa.

Chị có biết, tại sao trong mấy năm nay Đình Tuấn và nhà họ Lệ càng đối xử tốt với em hơn không?”
Ánh mắt Kiều Phương Hạ có hơi lay động, cô thật sự không biết.


Lệ Đình Tuấn không có chủ động nhắc tới chuyện đó với cô.

Kiều Diệp Ngọc đợi cô một hồi, cười nói: “Xem ra Đình Tuấn vẫn chưa nói với chị phải không?”
“Hôm mà chị xảy ra chuyện, em đã cứu Đình Tuấn.

Em dùng thân mình cản giúp anh ấy một nhát dao, cũng giống như lần này em dùng thân mình để đỡ súng cho anh ấy vậy”
Kiều Diệp Ngọc vừa nói vừa cởi ra từng nút từng nút áo bệnh nhân mình đang mặc, để lộ ra phần eo trái của mình: “Chị nhìn đi, là ở chỗ này, em bị đâm một nhát.”
“Chính vì em đã giúp anh ấy đỡ một nhát dao có thể sẽ giết chết anh ấy cho nên anh ấy mới có thể sống sót”
Ánh mắt của Kiều Phương Hạ ngay sau đó rơi vào làn da tái nhợt bị cóng của Kiều Diệp Ngọc, eo bên trái của cô ta, gần vị trí thận có vết thương dài chừng hai ba centimet, rất nông nên không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra.

Kiều Phương Hạ chợt nhớ tới, vào một buổi sáng của nhiều năm trước, cô nhìn thấy trên bụng của Lệ Đình Tuấn có một vết thương đang có máu tươi chảy đầm đìa.

Cô cuối cùng cũng hiểu rõ, vết sẹo kia là từ đâu mà có.

Cho nên, cộng thêm lần đỡ đạn này nữa thì Kiều Diệp Ngọc tổng cộng đã cứu Lệ Đình Tuấn ba lần.

Khó tránh được, Lệ Đình Tuấn nói phải bảo vệ Kiều Diệp Ngọc cả đời này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi