TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Dừng một lát, cô như chết lặng trả lời: “Tôi không biết bọn họ, đi mà hỏi Lệ Đình Tuấn”
Cô cũng chẳng nhớ nổi mình đã làm cách nào để rời khỏi sân thượng, chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến mức cả người cô cứng đờ, mọi suy nghĩ đều bế tắc.

Lệ Đình Tuấn không tin cô.

Thậm chí ngay cả một câu giải thích cũng không nghe cô nói.

“Em không phải cố ý làm cho chị giận..” Kiều Diệp Ngọc rúc người vào một góc của giường bệnh, dùng chăn cẩn thận che mình, khóc lóc lắc đầu lặp đi lặp lại.

Bác sĩ đứng bên giường đợi một lúc, nhịn không nối nhìn phía sau Lệ Kiến Đình và Lệ Đình Tuấn: “Tình hình của cô Kiều..”
“Đi ra ngoài hết đi.” Lệ Kiến Đình cân nhắc vài giây thì đen mặt hạ giọng nói.

Lệ Đình Tuấn ngồi một bên ghế salon, chỉ yên lặng nhìn Kiều Diệp Ngọc.


“Diệp Ngọc, an toàn rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu, sẽ không có ai dám đến đây làm cháu tổn thương nữa” Lệ Kiến Đình rất đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Diệp Ngọc, nhẹ nhàng nói.

“Vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có thế cho ông biết không?”
Kiều Diệp Ngọc nức nở ngẩng đầu lên nhìn Lệ Kiến Đình, rồi nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, nước mắt rơi càng nhiều, lắc đầu trả lời: “Con là người sai, không nên trách chị ấy, mọi người đừng nói nữa”
Chương 418: Chết rồi là hết chuyện “Có gì nói ngay đi! Ông nội đang ở đây, còn có ai dám động đến cháu chứ?! Lệ Kiến Đình liếc qua liếc lại nhìn Kiều Diệp Ngọc và Lệ Đình Tuấn, hạ giọng nói.

“Cháu..” Kiều Diệp Ngọc hơi mở miệng, nghẹn ngào đến mức bắt đầu ho khan.

Lệ Kiến Đình lấy cho cô ta ly nước ấm, ngồi ở mép giường, tự mình giúp cô ta uống nước: “Bé ngoan, không sao đâu!”
Kiều Diệp Ngọc hớp hai ngụm nước, Lệ Kiến Đình giúp cô ta lau khô nước mắt dính trên mặt, cô ta thở nhẹ hơn mới tiếp tục nói: “Ông nội, ông đừng trách chị được không? Chuyện vừa rồi cháu không muốn nhắc lại nữa”
“Vậy những người đó thật sự là do Kiều Phương Hạ gọi tới sao?”
Lệ Kiến Đình đặt mạnh ly nước lên tủ đầu giường, hạ giọng hỏi.

“Cháu không biết” Khóe mắt của Kiều Diệp Ngọc lại nhanh chóng chứa đầy nước mắt, cô ta bàng hoàng nhỏ giọng nói: “Ông cảm thấy chị có thể sử dụng thủ đoạn ác độc như vậy sao, chị ấy chưa bao giờ là người như vậy”
“Cô ta không phải là gì hả?” Lệ Kiến Đình lớn tiếng quát tháo.


“Lúc trước người cho Đình Tuấn uống thuốc chẳng phải không phải là cô ta sao? Mơ tưởng dùng đứa con để trói buộc Đình Tuấn chẳng phải cô ta sao? Cố ý sinh con cho Đình Tuấn, làm Đình Tuấn nhớ mãi không quên cũng không phải là cô ta sao? Thủ đoạn của Kiều Phương Hạ này thật nhiều vô kể!”
Lệ Đình Tuấn nghe Lệ Kiến Đình mắng Kiều Phương Hạ như vậy, sắc mặt hơi tối “Đứa con là ông ngầm đồng ý cho sinh ra, ông đã quên rồi sao?”
Anh hạ thấp giọng hỏi ngược lại.

“Ông cho cô ta ra nước ngoài làm chuyện mất mặt à? Nhà họ Lệ chúng ta ở thành phố Hạ Du không ngóc đầu nổi vì người này mà!” Lệ Kiến Đình đập mạnh vào bàn.

Lệ Đình Tuấn chỉ lặng lẽ cười, không lên tiếng.

Kiều Diệp Ngọc lại lặng lẽ nhìn vào mắt Lệ Đình Tuấn, nhếch mép không nói câu nào.

“Cháu đã nghe thấy cái gì vậy? Cháu nói cho ông.

Ông nội sẽ làm chủ cho cháu!” Lệ Kiến Đình lại nhìn vào mắt Kiều Diệp Ngọc, nghiêm nghị hỏi.

Kiều Diệp Ngọc ra vẻ ấm ức cong môi lên, nghẹn ngào nói nhỏ: “Chị ấy hình như đã nghe thấy lời hứa hẹn của Đình Tuấn, rằng sẽ chăm sóc cháu cả đời… chị ấy đe dọa, nói là muốn thả cháu từ trên lầu xuống, giả vờ là cháu tự tử, cháu chết thì hay rồi..”
“Nực cười! iến Đình tức giận đến mức trong nháy mắt mặt trở nên đỏ bừng: “Thế mà vừa rồi cháu còn giúp cô ta giải vây sao?”
Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn Kiều Diệp Ngọc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi