TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Nếu Kiều Diệp Ngọc không nói dối, thì là Kiều Phương Hạ hiểu lầm.

Chắc hẳn là cô không nghe thấy nội dung câu chuyện ban đầu anh đã nói với Lệ Kiến Đình.

Anh nói cho Lệ Kiến Đình biết, vụ ám sát là do Kiều Diệp Ngọc tự: biên tự diễn, hơn nữa còn cho Lệ Kiến Đình xem bẵng chứng.

Anh và Lệ Kiến Đình đã bàn bạc với nhau, Lệ Kiến Đình không thể bao dung với Kiều Phương Hạ, không cho bọn họ kết hôn, anh sẽ khiến Kiều Diệp Ngọc phải ngồi tù.

Nếu Kiều Phương Hạ nghe được từ đầu tới cuối nội dung cuộc trò chuyện của anh với Lệ Kiến Đình, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy.

“Cháu tính xử lý chuyện này như thế nào?” Lệ Kiến Đình nhìn Lệ Đình Tuấn, hạ giọng hỏi anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Diệp Ngọc đang cuộn tròn người ở góc giường.


Kiều Phương Hạ phạm sai lầm, dĩ nhiên, anh sẽ gánh vác.

Kiều Phương Hạ ngu ngốc, tự mình chặn xe tắc-xi quay trở lại đoàn phim.

Đường Nguyên Khiết Đan bỗng nhiên thấy Kiều Phương Hạ quay trở lại, gọi cô vài tiếng nhưng Kiều Phương Hạ không chú ý đến cô ấy, cô ấy đành tiến lên nắm chặt lấy tay của Kiều Phương Hạ, ngạc nhiên hỏi: “Phương Hạ, sao chị không để ý tới em vậy?”
Cô ấy chạm vào, cảm nhận nhiệt độ từ tay Kiều Phương Hạ, bị lạnh đến co rúm lại, rút tay ra nói: “Trời ạ! Sao chị lạnh thế? Áo khoác của chị đâu? Chị đi đâu về thế?”
Kiều Phương Hạ quay đầu lại, ánh mắt cô chạm vào mắt Đường Nguyên Khiết Đan.

Dừng vài giây, nhẹ giọng trả lời: “Chị đi bệnh viện, kiểm tra lại.”
“Kiểm tra lại, vậy áo khoác của chị đâu?” Đường Nguyên Khiết Đan lấy cái túi chườm nóng từ trong tay một nhân viên công tác tiến đến chườm vào người Kiều Phương Hạ: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Có lẽ… để quên trên xe taxi rồi.” Kiều Phương Hạ nhớ lại, nhỏ giọng đáp lời.

Đường Nguyên Khiết Đan thấy giờ phút này tâm trạng của Kiều Phương Hạ dường như không còn hồn vía, có hỏi cũng tra được cái gì, vội đi đến chỗ nữ diễn viên cùng đoàn phim mượn gói trà gừng hòa tan, pha cho Kiều Phương Hạ uống.

Kiều Phương Hạ ngồi lên chiếc ghế nhỏ ở trong góc, không nói gì mà chỉ ôm ly trà gừng, một ngụm cũng không uống.


Sau khi hoàn thành công việc, Đường Nguyên khiết Đan vội chạy tìm cô, Kiều Phương Hạ vẫn đang ôm cái lý, trà gừng đã nguội lạnh.

“Chị làm sao thế?” Đường Nguyên Khiết Đan ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều Phương Hạ, mặc dù đang ôm túi chườm ấm trên người nhưng tay của Kiều Phương Hạ vẫn lạnh lẽo.

Đường Nguyên Khiết Đan đưa mắt xem xét thấy trên mặt Kiều Phương Hạ có vết đỏ ửng không bình thường, bèn đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán của Kiều Phương Нạ.

Cái chạm tay đầy nóng rực.

“Chị bị sốt rồi!” Đường Nguyên Khiết Đan sợ hãi nói.

Kiều Phương Hạ sốt quá cao, Đường Nguyên Khiết Đan không dám chậm trễ, vội đưa Kiều Phương Hạ đến bệnh viện gần đó.

Khi đo nhiệt độ cơ thể, ba mươi chín phẩy hai độ, chả trách vẻ ngoài không tỉnh táo.

“Sốt cao như vậy, cần nhập viện kiểm tra xem có phải bị viêm phổi cấp tính không.” Bác sĩ nói với Đường Nguyên Khiết Đan.

“Nào, em đưa chị nhập viện.” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn dáng vẻ thất thần của Kiều Phương Hạ, tự ra chủ ý thay cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi