TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Đường Nguyên Khiết Đan không hiểu, hốc mắt đỏ lên, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng ngực anh ta, khẽ cọ nói: “Chờ khi nào anh nổi tiếng, em sẽ chăm sóc anh, sẽ thuê người giúp việc.

Khi cô ấy nói, cô ấy nhẹ nhàng nắm tay Lục Nhất Minh, khẽ vuốt ve từng đốt ngón tay thon dài của anh ta, nói tiếp: “Tay anh đẹp quá, trời sinh ra chính là không để anh chạm qua một giọt nước”
Cô ấy cảm thấy Lục Nhất Minh cầm điếu thuốc bằng những ngón tay này, thật sự là đẹp đến không cách nào giải thích được, tựa như một chú mèo lười nhác đang nằm phơi nắng bên hông cửa sổ.

Mặc kệ cho việc cô ấy không thích Lục Nhất Minh hút thuốc.

Làm người đại diện có thể cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền.

Trước đây Đường Nguyên Khiết Đan làm việc gì cũng không xong, thậm chí Đường Minh Kỳ còn tiếc rèn sắt không thành mà thường xuyên buông lời nhục nhã cô ấy, cô ấy cũng phải tự thừa nhận bản thân mình là một người vô dụng.

Nhưng vì Lục Nhất Minh, cô ấy muốn bản thân mình trở nên tốt hơn, ít nhất là có thể xứng đôi với Lục Nhất Minh.


“Cô bé ngốc ạ.” Lục Nhất Minh nghe cô ấy cãi nhau vì mình, nhịn không được nhỏ giọng cười khẽ, đưa tay xoa tóc cô ấy.

“Về sau em sẽ không làm anh tức giận nữa.” Đường Nguyên Khiết Đan chôn mặt trong lòng anh ta, rầu rĩ đáp: “Em sẽ nghe lời.”
Chỉ cần Lục Nhất Minh không tự ti, mà rời bỏ cô ấy lần nữa.

Trời biết cô ấy thích người đàn ông này đến nhường nào, ngay lần gặp đầu tiên cô ấy đã thích, từ vẻ đẹp bên ngoài cho tới tâm hồn.

Cô ấy quả thật là viên ngọc quý trên tay nhà họ Đường, thậm chí ông bà ngoại vì quá yêu thương cô ấy, sau khi bố mẹ ly hôn, lập tức đổi họ cô ấy sang họ Đường, trải qua nhiều năm được người yêu thương chìu chuộng hết mực như vậy, cô ấy rốt cuộc mới biết thế nào là đau một người.

Về sau, cô ấy sẽ thật lòng yêu thương Lục Nhất Minh.

“Em nghe lời là tốt rồi.” Lục Nhất Minh nhỏ giọng đáp Đang định cúi xuống hôn cô ấy, thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.


Đường Nguyên Khiết Đan đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy Lục Nhất Minh ra nói: “Chắc là người giao hàng đến rồi.”
Cô ấy nói xong, xoay người chạy đến mở cửa.

Người giao hàng đưa túi đồ cho Đường Nguyên Khiết Đan, theo khe cửa nhìn vào bên trong, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Đường Nguyên Khiết Đan đoán anh ta đã nhìn thấy Lục Nhất Minh, lập tức vội vàng đóng cửa lại.

Mặt mộc của Lục Nhất Minh không có khác biệt gì lớn so với khi trang điểm, nên vẫn có thể dễ dàng nhận ra.

Có người bạn trai như Lục Nhất Minh thật tốt, chỉ là lúc ra ngoài không được thuận tiện cho lắm, hiện tại anh ta rất nổi tiếng, đi chỗ nào cũng dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Kiều Phương Hạ thức thời không muốn làm bóng đèn cản trở hai người bọn họ, thẳng đến khi Đường Nguyên Khiết Đan gọi cô ăn cơm, cô mới đi ra ngoài.

Vừa ngồi xuống bàn, cô nhìn thấy khóe miệng Lục Nhất Minh dính vết son, màu son này giống với màu Đường Nguyên Khiết Đan đang dùng, cô nhịn không được nâng chén lên âm thầm nở nụ cười.

Lúc này Lục Nhất Minh mới phản ứng lại, cầm tờ khăn giấy lau miệng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi