TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



“Không bị thương” Bẵng đi mấy giây, Kiều Phương Hạ giữ sắc mặt như thường trả lời.

“Vậy..”
Phó Nhiên ngây người, hướng mắt về phía Lê Đình Tuấn.

Đây là Lê Đình Tuấn đang trêu đùa anh ta à? Nhưng mà mấy trò đùa này không buồn cười tí nào.

“Đi vào đi” Lê Đình Tuấn nắm chặt tay Kiều Phương Hạ, kéo cô đi vào trong nhà.

Kiều Phương Hạ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giằng co với Lệ Đình Tuấn.

Cô không muốn đi vào.

Thứ nhất, Lê Đình Tuấn sẽ phát hiện ra vết thương trên người cô.


Thứ hai, cô không muốn cùng chung chăn gối với Lê Đình Tuấn nữa.

Lê Đình Tuấn quay đầu, nhìn về phía cô, thản nhiên nói: “Không phải nói là bị sốt sao?”
“Đúng vậy.

Nên là tôi mới muốn quay về nghỉ ngơi.

Xin anh Lệ hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng” Gương mặt Kiều Phương Hạ không bày ra biểu cảm, trả lời lại.

Hai người đứng ở cửa ra vào giảng co, trận tuyết lớn rơi vào vai hai người, tích thành một tầng dày.

Phó Nhiên bị công đến mức không thể chịu được, bước lên trước, duỗi một tay ra chạm vào trán của Kiều Phương Hạ, cau mày nói: “Đúng là phát sốt rồi.

Đi vào trước đi, chịu lạnh thì càng nghiêm trọng hơn”

Tôi quay về uống chút thuốc gì đó là được.” Kiều Phương Hạ kiên quyết trả lời.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô mấy lần, bất thình lình cúi người xuống, dùng một tay khiêng cô lên vai.

Kiều Phương Hạ cố vùng vẫy cũng không thể thoát được.

“Lệ Đình Tuấn, anh mau thả tôi ra” Cô bình tĩnh nói với anh.

Đợi mấy giây, Lê Đình Tuấn không lên tiếng.

Cô trực tiếp dùng sức cắn một phát vào phần da thịt lộ ra đằng sau tai của anh.

Nhưng mà mấy giây sau, trong miệng Kiều Phương Hạ nổi lên một mùi máu tươi.

Nhưng dường như Lê Đình Tuấn không có phát hiện ra, bước nhanh vào cửa lớn rồi đi thẳng lên lầu.

Nửa phút sau, Lê Đình Tuấn đặt cô xuống dưới giường.

Hai người nhìn nhau một cái, Kiều Phương Hạ vô thức lùi về sau, còn anh thì thẳng thừng áp tới, mang theo vào phần tức giận, hôn lấy Kiều Phương Hạ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi