TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày lại, nhìn Mạn Phi từ trên xuống dưới.

Không đội mũ, không đeo khăn cổ, khăn mùi soa vẫn là chiếc từ buổi chiều… Sao ba mẹ Mạn Phi lại an tâm giao con vào tay một người không đáng tin cậy như Hứa Phi Phàm vậy chứ?
Cô rút khăn mùi xoa của Mạn Phi ra ném vào phòng chú cháu họ, giúp Mạn Phi đổi lại giày cho đúng, sau đó nhìn Hứa Phi Phàm đang cắm mặt vào di động đi ra: “Anh có lạnh không?”
“Bình thường.” Hứa Phi Phàm biết tối nay ăn cơm dã ngoại, cho nên có khoác thêm một chiếc áo khoác lót lông.

“Vậy anh cảm thấy trẻ con có lạnh không?” Kiều Phương Hạ tiếp tục nghiêm túc hỏi.

Hứa Phi Phàm rũ mắt nhìn cháu trai ăn mặc phong phanh nhà mình: “..”
Sau đó anh ta nắm cổ áo Mạn Phi quay về phòng.

Hai phút sau, anh ta đổi cho Mạn Phi một chiếc áo bông, mặt dày nói với Kiều Phương Hạ: “Tôi cũng không biết phải mang gì cho Mạn Phi, dù sao cái gì cần mang cô đều mang, đến lúc ấy hỏi mượn cô là được.”
“Nhà quê!” Đình Trung cười khẩy.


Hứa Phi Phàm không nhịn được cau mày: “Nhãi con miệng còn hội sữa vừa nói cái gì đấy?”
“Chú cố tình tìm cớ thân mật với mẹ cháu!” Đình Trung ngửa đầu, nghiêm trang đáp lại anh ta.

Hứa Phi Phàm lập tức giơ nắm đấm về phía Đình Trung: “Tên nhóc đáng ghét như cậu thì biết cái quái gì chứ!”.

Truyện Khác
“Thằng bé nói cũng không sai.” Kiều Phương Hạ kéo Đình Trung lại bên cạnh mình, nghiêm túc trả lời.

Nói xong, cô bế Đình Trung rời đi trước.

Hứa Phi Phàm ngơ ngác đứng nhìn bóng lưng của hai người họ, lần đầu tiên trong đời Hứa Phi Phàm bị một đứa trẻ ba tuổi cười nhạo.


Trước đó bị ba thằng nhóc sỉ nhục thì không nói, nhưng đến giờ, khi anh ta cãi cọ với con của người ta mà cũng thua là sao!
Anh ta cúi đầu liếc nhìn đứa cháu trai vô tội của mình, cháu trai ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh ta.

“Lệ Đình Trung có gì tốt chứ? Tại sao cháu lại chơi với thằng nhóc đó?” Hứa Phi Phàm không có chỗ để trút giận, đành giận dữ hỏi cháu mình.

Mạn Phi không để ý tới Hứa Phi Phàm, xoay người bước đội chân ngắn đuổi theo hướng của Kiều Phương Hạ và Đình Trung.

“Đúng là gần mực thì đen mà!” Hứa Phi Phàm lại tức giận lầm bầm.

Tổ chức nấu cơm dã ngoại ở một khu rừng cách khách sạn không xa, nhà trẻ vì để tăng sự ăn ý và khả năng hợp tác giữa trẻ và phụ huynh, nên đã sắp xếp tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài trời.

Kiều Phương Hạ và một nhóm phụ huynh dẫn lũ trẻ đi tới bên cạnh giáo viên, giáo viên đang điểm danh từng người một, tiến hành tập hợp lần đầu tiên,
Đến lượt Lệ Đình Trung, tất cả các bạn nhỏ đều nhìn về phía Đình Trung và Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ thấy bọn trẻ đều nhìn về phía mình, lịch sự đứng vào hàng, có chút khó hiểu.

“Lệ Đình Trung không hề nói dối… Cô nghe thấy có một bé gái ở gần đó đang nhỏ giọng nói, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mình chăm chăm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi