TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Ông cụ chống gậy, trực tiếp đánh về phía đầu gối Kiều Đông Phương: "Tôi còn chưa có chết! Mấy người dám làm như vậy với Phương Hạ!"
| "Ba! Ba không thấy con bé nó đánh Diệp Ngọc thành như thế nào sao?" Kiều Đông Phương chỉ hướng Kiều Diệp Ngọc, nhíu mày hỏi ngược lại.

Ông cụ tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng lên: "Mấy người sai người đi bắt cóc con bé! Tưởng là tôi không biết? Hôm công ty xảy ra chuyện chẳng lẽ không phải bởi vì hành vi vô liêm sỉ của các người?".

Kiều Phương Hạ lặng lẽ nhìn xem Kiều Đông Phương, cô ngược lại là muốn xem, Kiều Đông Phương còn có thể ngụy biện cái gì.

"Đó là bởi vì con bé không chịu trở về nhà! Nếu nó chịu ngoan ngoãn nghe lời, chúng con sẽ nghĩ ra cách tiêu cực này sao?" Kiều Đông Phương quanh co, rồi trả lời ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

"Vậy hôm nay fan hâm mộ của Kiều Diệp Ngọc lái xe tung tôi, Ông Kiều giải thích như thế nào?" Kiều Phương Hạ không nhịn được cười lạnh: "Bởi vì tôi không nghe lời, cho nên muốn tung chết tôi?"
Đương nhiên ông cụ không biết chuyện này, sửng sốt mất mấy giây, quay đầu nhìn về phía mẹ con Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc ở bên cạnh.

"Xin lỗi Phương Hạ!" Ông ta dùng giọng điệu chắc nịch, nói với mấy người kia: "Ngay lập tức!"
"Cái gì? Nó đánh Diệp Ngọc thành như vậy, còn muốn chúng con xin lỗi?" Tống Vân Lan vẻ mặt hoảng hốt.


"Đông Phương!" Tống Vân Lan khuôn mặt vô cùng uất ức và giận dữ.

Kiều Đông Phương cảm thấy mấy năm nay Tống Vân Lan đi theo ông ta, nhận rất nhiều oan ức, Tống Vân Lan chỉ cần một câu nũng nịu, ông ta liền trầm giọng nói: "Vân Lan nói đúng, chúng ta làm sao có thể xin lỗi con khốn nạn này!"
Con khốn nạn.

Kiều Phương Hạ không nhịn được, cười khẽ một tiếng.

Ba ruột gọi con gái mình là, khốn nạn, thật thú vị.

Cô lạnh lùng liếc qua Kiều Đông Phương, khinh thường hỏi lại: "Vậy ba của con khốn nạn, nên gọi là gì? Ba của con gái khốn nạn, gọi tên khốn nạn à?"
"Mày!" Kiều Đông Phương sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức trở nên tái mét, tiến lên muốn đánh Kiều Phương Hạ.

Trên xe Maybach ở phía xa, Vô Nhật Huy thấy Kiều Đông Phương muốn ra tay, lập tức khẩn 
trường nói: "Cậu hai! Bọn họ muốn ra tay với cô chủ! Chúng tôi muốn xuống dưới xem sao?"

Lệ Đình Tuấn động tác trên tay hơi ngừng lại, lạnh lùng ngước mắt, lướt qua hướng nhà họ Kiều.

Chỉ cần bọn họ dám ra tay.

"Đồ hỗn hào!" Nhưng mà Kiều Đông Phương chưa kịp ra tay, ông cụ đã một gậy hung hăng đánh vào sau đầu gối của ông ta, đánh cho Kiều Đông Phương chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Vừa đúng quỳ gối trước mặt Kiều Phương Hạ.

Loại cặn bã này, Kiều Phương Hạ nhìn nhiều, liền cảm giác muốn ói.

"Không cần ông Kiều hành đại lễ với tôi, làm tôi tổn thọ mất" Khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, nói khẽ: "Để con khốn nạn kia tới quỳ xuống xin lỗi tôi là được."
"Ba..." Kiều Diệp Ngọc hai mắt đẫm lệ dựa sát vào trong ngực Tổng Vân Lan, sợ lui về phía sau, khắp khuôn mặt toàn là máu, khóc đến thở không ra hơi.

Kiều Phương Hạ không rõ, người là chuyện sai trái, lại có thể làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế.

Dựa vào bộ mặt không biết xấu hổ này của Kiều Diệp Ngọc, cô hôm nay cũng phải hài lòng mới có thể đi.

Cô đi đến trước xe của mình, ngồi xuống, hơi nhíu mày nhìn Kiều Diệp Ngọc nói: "Qua đây, | cúi lạy một trăm cái cho tôi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi