TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Triều Mai Hoàng ngay lập tức dìu Kiều Phương Hạ lên ghế ngồi.

Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đau đớn đến mức muốn ngất đi, trong lúc cấp bách không biết nên làm sao, đứng sững sờ tại chỗ mấy giây, rồi lập tức lấy di động gọi cho Phó Thành Đô: “Thành Đô! Có chuyện rồi!”
Phó Thành Đô tình cờ đang trên đường đến Mã Vân, nghe tin Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện liền đạp chân ga tăng tốc, không tới mười phút đã đến nơi.

Triều Mai Hoàng vừa mặc áo khoác cho Kiều Phương Hạ, váy bên dưới vẫn chưa mặc vào, nghe thấy tiếng người bước vào cửa, cô lập tức đứng dậy che Kiều Phương Hạ lại, cũng chẳng quay đầu lại, vội vàng nói: “Đợi đã!”
Vừa đưa tay giúp Kiều Phương Hạ kéo váy lên, vừa quay lại bảo Phó Thành Đô lái xe ra cửa trước đợi, lúc này mới nhìn lại thì phát hiện người đi vào không phải Phó Thành Đô, mà là Lục Đình Nam! vào.

Cô ta sững sờ, nhìn Lục Đình Nam đang sải bước đi.

Lục Đình Nam vào cửa, nhìn thấy Kiều Phương Hạ ngồi xụi lơ ở trên ghế, cũng mặc kệ nên hay không nên mà trực tiếp ôm lấy Kiều Phương Hạ.


“Cậu cả!” Triều Mai Hoàng phản ứng lại, vội vàng đi theo phía sau Lục Đình Nam nói: “Cứ để tôi!”
Lục Đình Nam chạm vào chiếc khăn ướt mà Triều Mai Hoàng đã đặt dưới cơ thể Kiều Phương Hạ, ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người Kiều Phương Hạ, trong lòng vô cùng lo lắng, sải bước về phía trước mà chẳng nói tiếng nào.

Trong ấn tượng của Triều Mai Hoàng, tính tình của Lục Đình Nam luôn rất ổn định, dường như trời có sập xuống đối với anh ấy cũng không phải là vấn đề lớn.

Anh ấy không quản mọi chuyện như thế, dưới ánh mắt của bao nhiêu người ôm lấy Kiều Phương Hạ đi ra ngoài, thật sự khiến Triệu Mai Hoàng có chút kinh ngạc.

Cô ta chạy lon ton theo sau anh, sau khi rời khỏi đại sảnh, cô thấy xe của Phó Thành Đô đã dừng ở cửa.

Cô ta giúp Lục Đình Nam đặt Kiều Phương Hạ ngồi ở ghế sau, thấy Lục Đình Nam cũng ngồi ở ghế sau, cô vươn tay ngăn Lục Đình Nam lại, cau mày nhắc nhở: “Anh cả, anh ngồi ở phía trước đi!” Sau đó Lục Đình Nam mới nhận ra mình hơi hớ hênh, nhìn Triều Mai Hoàng, ngưng lại một lúc rồi lùi ra xa, kéo cửa trước xe ngồi vào.


Triều Mai Hoàng là phụ nữ, trước giờ luôn rất nhạy cảm, trải qua mấy phút vừa rồi, trong lòng cô ta dường như lờ mờ hiểu ra gì đó.

Cô ngồi ở ghế sau, đồng thời ôm lấy Kiều Phương Hạ, nhìn không được lại nhìn Lục Đình Nam vài lần.

Cô ấy vừa nghe nói Phó Viễn Hạo đã giới thiệu đối tượng cho Lục Đình Nam xem mắt, và Lục Đình Nam cũng đồng ý, đang thử ở bên nhau, cô ta còn cảm thấy như vậy rất tốt.

Không biết Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn có biết, Lục Đình Nam đã có thứ tình cảm không nên có với Kiều Phương Hạ.

Biểu hiện của Lục Đình Nam thậm chí còn khiến Triều Mai Hoàng cảm thấy hơi bối rối, đây đã không còn được coi là một chút hảo cảm nhỏ nhoi nữa đúng không?
Trên xe ngoại trừ Kiều Phương Hạ thỉnh thoảng không kìm được cổ họng lại phát ra vài tiếng khe khẽ, thì chẳng có ai nói chuyện.

Một lúc sau, Triều Mai Hoàng liếc nhìn Phó Thành Đô đang tập trung lái xe, nhỏ giọng hỏi: “Sao trùng hợp vậy, hai người đi cùng nhau à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi