TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Bà Trần thở dài nói: “Nếu vấn đề này không chữa khỏi, hay là sau này chúng ta đừng ăn cua nữa? Đặc biệt là cua trong hồ, hàn khí càng nặng”
“Nếu cậu hai biết, sẽ đau lòng chết mất.

“Bà đừng nói với anh ấy.

Kiều Phương Hạ lập tức nắm lấy ngón tay Bà Trần, nũng nịu nói: “Gần đây anh ấy rất là bận, con không muốn anh ấy phải phân tâm.

Bà Trần suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được được được, vậy thì không nói.”
“Nhưng hết kinh lần này phải ngoan ngoãn đi khám lại bác sĩ kê đơn thuốc, phải tiếp tục uống thuốc bắc đấy.”
“Vâng” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Trước đây ở nước ngoài, Kiều Phương Hạ đau đến mức lăn lộn trên giường, cũng chẳng có ai nói gì.


Bây giờ có người quan tâm cô, dù có đau cũng không thấy khó chịu nữa.

Kiều Phương Hạ ngủ đến mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy chiếc giường hơi chuyển động.

Cô mệt mỏi cả người, cố gắng mở mắt nhìn xuống, trong bóng tối mờ mịt, cô phát hiện Lệ Đình Tuấn đang ngồi ở bên giường nhìn cô.

Anh về rồi.

Hai người nhìn nhau, Lệ Đình Tuấn giúp cô kéo chăn lên, nhẹ giọng thì thầm: “Bà Trần nói em lại bệnh cũ tái phát sao?”
Kiều Phương Hạ không nói gì, xoay mình lại, tiến gần tới anh một chút.

Lòng bàn tay ấm áp của Lệ Đình Tuấn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tái nhợt của cô: “Tại sao em không nói với anh?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng” Kiều Phương Hạ vùi nửa gương mặt của mình vào đùi anh, thì thầm đáp lại.


Lệ Đình Tuấn thở dài, lại tiếp tục nói: “Không nghiêm trọng, sao lại để Lục Đình Nam bế lên xe?”
Cơ thể Kiều Phương Hạ hơi cứng lại, cô sững sờ, lập tức ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn.

Làm sao anh biết được? Cô còn không biết chính Lục Đình Nam ôm cô vào xe, cô còn tưởng là Triều Mai Hoàng dìu cô lên!
Lệ Đình Tuấn cụp mắt xuống và lặng lẽ nhìn cô.

Một lúc sau, anh hơi cử động.

Kiều Phương Hạ nghĩ anh muốn đi, vội vàng nắm lấy anh, lo lắng nói: “Anh Tuấn, anh đừng giận, lúc đó em..”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô rồi nắm lấy tay cô, không đợi cô nói hết, Lệ Đình Tuấn đột nhiên thấp giọng hỏi cô: “Kiều Phương Hạ, em xem anh là gì của em?”
Kiều Phương Hạ mím môi, thành thật trả lời: “Là chồng chưa cưới của em, là chồng em
Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên tay Kiều Phương Hạ.

Anh bảo Kiều Phương Hạ phải đeo chiếc nhẫn kim cương này mọi lúc, không chỉ để nhắc nhở cô, mà còn để cô nhớ cô là người của ai, cô thuộc về ai.

Cũng là muốn nhắc nhở người đàn ông bên cạnh cô, Kiều Phương Hạ mới là của Lệ Đình Tuấn anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi