TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Vốn tưởng rằng sẽ thu lợi lớn, ai biết được lại bị đánh bại đến không còn đường lui!
Lần này Tô Minh Nguyệt hoàn toàn tiêu rồi.

Không ai có thể cứu được cô ta, trừ khi đích thân Lệ Đình Tuấn ra tay.

“Chị Minh Nguyệt, chị nói cho em biết, con trai của Lệ Đình Tuấn rốt cuộc có phải là do chị sinh không?” Cô ta nhẹ giọng hỏi Tô Minh Nguyệt: “Chị nói cho em biết, em sẽ không nói cho ai hết.”
Nếu là do cô ta sinh, bọn họ vẫn còn con đường sống.

Đầu óc Tô Minh Nguyệt lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô ta nhìn Vương Giai, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều quay cuồng.

“Chị Minh Nguyệt, chị nói thật đi!” Vương Giai nâng âm lượng lên, nói với cô ta.

Tô Minh Nguyệt đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, cười đến nỗi nước mắt đều sắp rơi xuống.


Một lúc lâu sau mới lắc đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Không phải là tôi, là Kiều Phương Hạ, cô ta ở nước ngoài sinh”
Vương Giai lại choáng váng.

Ai mà có thể nghĩ tới?
Ngay cả những tài khoản marketing chỉ biết tung tin đồn nhảm cũng không dám bịa ra chuyện như vậy đi?
Điện thoại của Tô Minh Nguyệt rung lên, cô ta cầm lên liếc nhìn, là điện thoại từ công ty.

Nhưng lúc này cô ta không muốn trả lời, cô ta biết công ty gọi cô vào lúc này có ý nghĩa gì.

Con bài duy nhất mà Tô Minh Nguyệt có thể sử dụng để trói buộc Lệ Đình Tuấn là Tống Thanh Hào.

Vì vậy cô ta vẫn luôn hy vọng Tống Thanh Hào thực sự đã chết, chỉ khi anh ta chết thật cô ta mới có thể đường đường chính chính ở bên người Lệ Đình Tuấn làm xằng làm bậy, bởi vì cô ta biết Lệ Đình Tuấn không thể đặt xuống cái chết của Tống Thanh Hào.


Tuy nhiên, mỗi lần tin tức từ Cục Hàng hải truyền đến đều khiến cô ta thất vọng.

“Đúng rồi, tôi vẫn còn có Thanh Hào..” Cô đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm một mình.

“Chị nói cái gì?” Vương Giai không nghe rõ lời cô ta nói cau mày hỏi lại.

Tô Minh Nguyệt quay lại nhìn Vương Giai, một hồi mới nhẹ giọng hỏi cô ta: “Vương Giai, cô giúp tôi một lần cuối cùng được không? Tôi muốn đi du lịch nước ngoài, cô giúp tôi hủy bỏ mọi lịch trình gần đây, và tôi muốn ra nước ngoài.”
“Chị điên rồi sao?” Vương Giai sững sờ nói: “Hiện tại chị muốn hủy bỏ lịch trình, không thể nghi ngờ gì chính là tự sát! Chị phải chuẩn bị tốt tâm lý cho việc một năm rưỡi tới không nhận được thông báo nào! Chị..”
“Tôi không điên, cô tin tôi đi, hơn bao giờ hết tôi biết rõ mình đang làm gì.” Tô Minh Nguyệt nhẹ giọng ngắt lời cô ta.

Vương Giai im lặng một lúc rồi trả lời: “Nhưng đã là cuối năm rồi.

Năm mới là thời gian cao điểm du lịch.

Sợ rằng rất khó kiếm được vé đi du lịch nước ngoài…
“Tôi không quan tâm cô dùng cách gì! Cô giúp tôi đặt vé!” Tô Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Vương Giai, đột nhiên tăng âm lượng, một lần nữa ngắt lời cô ta: “Cô giúp tôi một lần cuối cùng này! Cho dù ngồi hạng Phổ thông cũng được!”
Tô Minh Nguyệt chưa bao giờ cuồng loạn ở trước mặt Vương Giai như vậy, Vương Giai có hơi kinh hãi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi