TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Trái tim của Kiều Phương Hạ đập ngày một nhanh hơn, với một điềm báo không lành.

Tuần trước cô bị ra nhiều máu, có thể không phải là do kinh nguyệt mà là suýt bị sảy thai vì ăn phải cua lông.

“Bà nhỏ, đến giờ ăn cơm rồi!” Bà Trần ở dưới nhà gọi cô.

Kiều Phương Hạ ngập ngừng vài giây rồi trả lời: “Tôi đến đây!”
Cô ấy không chắc mình có thai hay không và có lẽ sẽ không hay lắm nếu nói với bà Trần, lúc cô ấy bước xuống cầu thang, cô ngửi thấy mùi hành và cảm thấy khó chịu hơn.

May mẩn là, bà Trần khi nấu ăn không thích cho thêm tỏi vào, các món ăn hôm nay ngoại trừ hành tây ra, còn lại Kiều Phương Hạ đều cũng có thể chấp nhận.

Kiều Phương Hạ lơ đễnh ăn được vài miếng, chợt nghĩ đến số cân mình sáng nay lúc đánh răng, cân nặng hơn chừng hai cân, nghĩ đến mấy ngày nay hợp khẩu vị nên cô đã ăn thêm hơn nửa bát cơm.

Đối với bữa ăn bình thường của mình, thậm chí không ăn rau, nhưng chưa đến nửa đêm, Bà Trần thỉnh thoảng hầm cho cô một ít tổ yến sào với nhựa đào và những món tương tự.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy bối rối.


Cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu mình đã uống loại thuốc nào không nên dùng trong những ngày này cô ăn được vài miếng, bà Trần đặt đũa xuống, hỏi cô: “Sao, hôm nay không hợp khẩu vị của con sao?”
“Khiết Đan nói… “vài ngày nữa sẽ quay hình nên mấy ngày nay phải kiềm chế? Kiều Phương Hạ chỉ ấp úng trước khi ngước mắt lên nhìn bà Trần và đáp.

Sau khi suy nghĩ, cô hỏi bà Trần: “Mẹ Trần, chiều nay con có thể ra ngoài được không? Con sẽ về sớm.

Con có chút việc cần phải làm với Khiết Đan”
Bà Trần cười hỏi cô: “Bụng cô còn đau không?”
“Nó không còn đau nữa” Kiều Phương Hạ chỉ lắc đầu và trả lời.

Những người trẻ tuổi luôn ở trong nhà, không bệnh thì cũng bí bách thành bệnh, bà Trấn hiểu.

Bà lập tức thông cảm cho cô trả lời: “Đúng vậy, kinh nguyệt cũng phải kết thúc rồi phải không? Nếu không đau thì ra ngoài đi.

Nhớ về sớm.

Tôi sẽ không nói cho cậu hai.”

Một giờ sau, tại bệnh viện.

Kiều Phương Hạ là người duy nhất ngồi ngoài cửa phòng siêu âm B, nhìn Đường Nguyên Khiết Đan đi lấy kết quả.

“Đã năm tuần rồi” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn những thứ giẩy tờ xét nghiệm trên tay, cũng có chút sững sờ, bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ, kinh ngạc nói.

Kiều Phương Hạ lập tức cầm lấy tờ xét ngi liếc mắt nhìn, nhìn rõ ràng trắng đen chữ viết trên đó, cùng bóng dáng nhỏ bé trong bụng cô trên bức tranh bên trên.

Cả hai người đều im lặng.

Trên thực tế, điều duy nhất Kiều Phương Hạ hiểu lúc này là cô ấy có thể đang mang thai.

Chỉ là trước đó cô đã nhầm tưởng rằng mình đã bị nhiễm bệnh bởi cái lạnh lúc bên Lệ Đình Tuấn.

Một lúc lâu sau, Kiều Phương Hạ bấm ngón tay mình để nhẩm tính thời gian lúc cô ở cùng phòng với Lệ Đình Tuấn Lần gần đây nhất là khi Lệ Đình Tuấn bị sốt cách đây mười ngày, sau đó là trong trại mùa đông vào ngày 31 tháng 12.

Còn lần nữa là khi Lệ Đình Tuấn đưa cô từ nhà Hứa trở về và lúc đó cô bất tỉnh.

Lần hành kinh cuối cùng của cô là ngày 13 nhưng cô có biểu hiện ốm nghén bình thường, phải nửa tháng sau khi giao hợp mới thụ thai, mấy hôm trước cô đã bắt đầu bị chóng mặt và nôn ói, như vậy không phải là ngày 31.

Đó là lần Lệ Đình Tuấn đưa cô về từ nhà họ Hứa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi