Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Du Khuynh cảm thấy làm Phó Ký Trầm khá “câm nín” rồi, cô nói bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Phó tổng, trước khi ở bên nhau không phải đã nói rõ rồi sao, hai chúng ta chính là hai chúng ta. Không bàn tình cũng chẳng nói yêu, không dính dáng đến hôn nhân, không xen vào bất cứ lợi ích gì.”
Phó Ký Trầm không còn gì để nói, mọi lý lẽ đều bị cô chiếm hết rồi.
Nhưng ban đầu khi anh đồng ý với cô những điều kiện này cũng không biết cô là con gái của đối thủ cạnh tranh với anh, càng không biết cô còn có hôn ước với Tần Mặc Lãnh, kẻ thù lớn nhất của anh.
Điều hiện tại anh cảm thấy hứng thú là, cô sẽ ở bên cạnh anh bao lâu, lúc rời khỏi định thu dọn tàn cuộc thế nào.
Hay lúc nào cô mới thẳng thắn với anh.
Đương nhiên anh còn muốn biết một việc.
Liệu có một ngày cô có trở về kết hôn với Tần Mặc Lãnh nữa hay không?
Tới sân bóng đã đặt trước.
Du Khuynh cầm quả bóng nhỏ màu xanh, “Hôm nay anh đừng có phân tâm nhé, chớ đến lúc đón bóng không được lại đánh trúng vào người anh.”
Phó Ký Trầm đưa vợt cho cô, “Trúng người còn tốt hơn trúng người em.” Khựng lại chốc lát, anh giải thích, “Bằng không với kiểu người có cái tính vô lại như em, không biết còn muốn lừa phỉnh anh tới cỡ nào.”
Anh lấy vợt đi qua nửa sân bên kia của mình.
Du Khinh nhìn chằm chằm bóng lưng anh, đưa mắt tiễn anh mấy mét.
Du Khuynh trên sân tennis lại là một dáng vẻ khác.
Cô trừ thể lực yếu hơn Phó Ký Trầm ra, kỹ thuật không hề thua kém anh.
Lúc nghỉ giữa hiệp, nhân viên công tác đưa khăn lông và nước tới.
Mồ hôi trên trán Du Khuynh chảy xuống mí mắt, cô không chùi mà hơi ngửa đầu lên, híp nửa mắt không cho giọt mồ hôi đó lăn xuống: “Phó tổng, mau giúp đỡ.”
Phó Ký Trầm liếc cô, cô rất giỏi trong việc ve vãn người ta.
Một giọt mồ hôi, cũng được cô vận dụng phát huy tối đa.
Anh khom người hôn khô giọt mồ hôi đó.
“Cảm ơn.” Du Khuynh giơ ngón tay ấn lên môi anh: “Giọt mồ hôi đó có vị gì?”
“Vị của mỏ.”
“……”
“Sao không nói gì? Khó thở à?” Phó Ký Trầm cúi đầu hôn môi cô cái nữa: “Làm hô hấp nhân tạo cho em.”
Nhân viên công tác vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Đánh có trận bóng cũng sến sẩm tới mức độ này.
Mấy hiệp vừa rồi, rõ ràng là Phó Ký Trầm nhường cô.
“Hồi nhỏ anh từng luyện qua môn này à?”
“Ừm. Cảm thấy hứng thú, luyện được năm sáu năm.”
Chẳng trách.
Phó Ký Trầm chủ động nói tới huấn luyện viên của anh: “Là chú hai của Kiều Dương, đến nay có quan hệ không tệ với ông ấy.”
Du Khuynh gật đầu, trêu chọc anh: “Thì ra anh và Kiều Dương còn là thanh mai trúc mã à.”
Phó Ký Trầm uống hết nửa bình nước trong tay rồi đưa cho cô: “Nói bậy gì đấy, anh tốt nghiệp đại học xong mới quen biết cô ấy, cô ấy vào được tập đoàn Phó Thị đều là tự thân ứng tuyển, sau đó thăng chức, đồng thời, bản thân cô ấy khá có năng lực.”
“Nghỉ ngơi đủ chưa?” Anh hỏi.
Du Khuynh buộc tóc lên, tiếp tục thi đấu.
Sau khi vận động đổ mồ hôi đầy người, hai người đi tắm thay đồ rồi rời khỏi câu lạc bộ.
Du Khuynh thở phào, vận động không tệ, không đụng trúng Cá Tinh và Tần Mặc Lãnh nữa.
“Chúng ta về thành phố mua sắm hả?” Cô hỏi.
“Ừm.” Phó Ký Trầm gọi điện thoại, hẹn hai đến ba giờ chiều.
Du Khuynh liếc anh: “Anh còn hẹn người nữa à?”
Phó Ký Trầm cất điện thoại, nói tên của cửa hàng chính hãng đó: “Hẹn cho em một tiếng đồng hồ, đủ cho em chọn không?”
Du Khuynh chậm rãi gật gật đầu: “Đủ rồi.” Cô không dám tin, anh vậy mà chia sẻ đặc quyền mua sắm ở cửa hàng đóng cửa.
Cửa hàng đó, mỗi cuối tuần đều đóng cửa.
Trong cửa hàng mỗi lần đi vào không được phép vượt quá sáu khách hàng. Tránh người nhiều nhân viên phục vụ không chu đáo, mang đến trải nghiệm mua sắm không thoải mái cho khách hàng.
Hoặc là phải hẹn trước, hoặc là xếp hàng đợi.
Cô mỉm cười: “Là trước kia từng dẫn bạn gái cũ của anh tới mua sắm, trở thành VIP của cửa hàng đó đúng không?”
Phó Ký Trầm lấy một tấm card màu đen ra: “Dùng cái này hẹn, hẹn lúc nào cũng được. Có tác dụng hơn cả cái VIP mà em nói.”
Còn về bạn gái cũ, anh nhìn vào đôi mắt bát quái của cô: “Anh chưa từng yêu đương, đào đâu ra bạn gái cũ? Mối tình đầu của anh hãy còn gìn giữ đây này.”
Du Khuynh: “……”
Không biết xấu hổ gần như chẳng đủ để hình dung độ mặt dày của anh nữa rồi.
Bọn họ tới cửa hàng chính hãng, kém năm phút nữa là đúng hai giờ.
Hai nhân viên hướng dẫn mua hàng đứng ở cửa, trong cửa hàng còn có khách hàng khác, ngoài cửa xếp một hàng dài.
Trùng hợp là hôm nay Kiều Dương hiếm khi nghỉ ngơi cũng ra ngoài mua sắm.
Tối qua cô ấy hẹn xong rồi, sắp sửa tới lượt cô ấy đi vào.
Không ngờ cô ấy có thể gặp được Phó Ký Trầm và Du Khuynh ở đây.
Hai người đều mặc đồ thể thao, có lẽ là đi đánh tennis về.
Mái tóc dài của Du Khuynh thả xuống, còn hơi ướt. Chẳng bôi chút phấn trang điểm nào nhưng làn da vẫn trắng hồng mịn màng trong suốt. Cô ấy là phụ nữ nhìn rồi vẫn muốn nhìn thêm nữa.
Đi tới gần.
Du Khuynh vẫn giống như trước kia: “Giám đốc Kiều, xin chào.”
“Trùng hợp vậy.” Kiều Dương cười cười.
Phó Ký Trầm lấy ví tiền ra lặng lẽ nhét vào túi xách Du Khuynh.
Anh khom người kề tai cô: “Em nhìn trúng cái nào mua cái đó, thích quẹt tấm thẻ nào cứ quẹt, lát nữa anh gửi mật mã cho em, anh vào xe trước.”
Du Khuynh không hỏi anh sao lại không đi vào với cô: “Anh bận đi.”
Phó Ký Trầm hơi gật đầu với Kiều Dương rồi cất bước rời khỏi.
Đợi người đi xa, Kiều Dương nhìn sang Du Khuynh bắt đầu trò chuyện: “Cô với Phó Ký Trầm, hai người đều giấu rất kín, có mấy lần gặp hai người, tôi chẳng nhìn ra được điều khác thường nào.”
Du Khuynh mỉm cười: “Tôi và anh ấy đều là diễn viên.”
Kiều Dương nhẹ nhàng khoanh tay lại: “Phó Ký Trầm đúng là rất có tư chất làm diễn viên, giấu tất cả mọi người, bạn bè của anh ấy đều không biết anh ấy yêu đương đính hôn rồi.”
“Mấy người bạn của tôi lúc riêng tư thường hay trêu chọc Phó Ký Trầm, nói anh ấy khó theo đuổi quá. Trước kia có không ít bạch phú mỹ theo đuổi nhưng chẳng được.”
Cô ấy dùng giọng điệu nói đùa thân thiết hỏi: “Anh ấy khó theo đuổi thật không?”
Vẻ mặt Du Khuynh đầy nghiêm túc: “Vấn đề này tôi không cách nào trả lời được. Tôi cũng không biết Phó Ký Trầm có khó theo đuổi hay không, ngược lại tôi thì khó theo đuổi thật. Anh ấy theo tôi gần nửa năm tôi mới gật đầu đấy.”
Kiều Dương: “…”
Cô cười cười.
Bên kia, cửa hàng mở cửa, có vài khách hàng đi ra, giờ các cô có thể đi vào rồi.
Trong một tiếng đồng hồ sau đó, bầu không khí coi như khá là hòa hợp.
Kiều Dương còn chọn váy giúp Du Khuynh, Du Khuynh cũng phối hợp mặc một vài đề nghị của Kiều Dương.
Hai người diễn vai bằng mặt không bằng lòng một cách xuất sắc.
Kiều Dương bị năng lực tiêu tiền của Du Khuynh dọa sợ, đều là lấy đơn vị trăm vạn để bắt đầu quẹt. “Trước kia còn có người trêu chọc Phó tổng, nói anh ấy ngày ngày kiếm nhiều tiền như vậy tiêu hết được không.”
“Vậy về sau chắc tới lượt họ trêu chọc như vầy, tiền Phó tổng kiếm có đủ cho vợ chưa cưới anh ấy tiêu không”, Du Khuynh lấy ví tiền của Phó Ký Trầm ra thanh toán, trong ngăn kẹp thẻ chứa đầy một hàng thẻ tín dụng màu đen của các ngân hàng lớn.
Kiều Dương liếc khoảng mười mấy cái túi giấy lớn nhỏ khác nhau, mỗi túi giấy đựng đến mấy bộ.
Tiền mua những bộ đồ này sắp đuổi kịp mức lương trong hai năm của cô ấy rồi.
Tuy cô ấy thường tới cửa hàng này nhưng đều là sắm thêm để mặc lúc tham gia các trường hợp quan trọng.
Không giống Du Khuynh, nhắm mắt mà mua, hoàn toàn tự động giảm bớt hai số không phía sau giá của những bộ đồ này.
Có một thoáng như vậy, cô ấy từng nghi ngờ rốt cuộc Du Khuynh có nhìn rõ bảng giá hay không.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Du Khuynh thu hoạch đầy ắp trở lại, đồ đạc quá nhiều, hai nhân viên hướng dẫn mua hàng đưa giúp cô ra bãi đỗ xe.
Lái xe nhanh chóng xuống xách giúp, cốp xe sau suýt chút nữa không đựng hết.
Ngồi vào xe, Du Khuynh thắc mắc: “Sao anh nhìn thấy Kiều Dương thì không vào cửa hàng với em nữa?”
Phó Ký Trầm cất điện thoại lên: “Anh có thể xem em thử quần áo. Sau khi Kiều Dương đi vào thì anh không thích hợp vào đó nữa. Một ông chủ xem nữ nhân viên lựa quần áo, thử quần áo, còn ra thể thống gì?”
Du Khuynh gật đầu, cũng có lý.
Cô trả ví tiền cho Phó Ký Trầm: “Cám ơn anh nha. Em tới Bắc Kinh lâu như vậy, hôm nay là ngày có ý nghĩa nhất em từng trải qua, vui hơn lúc khác nhiều.”
Phó Ký Trầm hỏi ngược lại: “Lúc khác thì không có ý nghĩa à?”
“Đâu giống nhau.” Du Khuynh luôn có thể biến chuyển đủ kiểu khen ngợi, “Hôm nay tiêu tiền từ người đàn ông của em, ý nghĩa sao có thể giống bình thường được?”
Cô lại hỏi: “Anh nhận được hóa đơn chưa?”
“Ừm.”
“Tiêu của anh không ít tiền.”
“Không nhiều. Anh chỉ cần nửa ngày là kiếm bù lại được rồi.”
“……”
Cứ phải khoe khoang bản thân có tiền mới được.
Lúc đang nói, điện thoại Du Khuynh rung lên, màn hình hiển thị, “Cá Sấu.
Cô vô thức nhìn sang Phó Ký Trầm thấy anh cũng đang nhìn cô.
Rất rõ ràng, trong lúc vô ý anh cũng nhìn thấy ghi chú này rồi.
Vẻ mặt Du Khuynh tỉnh bơ: “Ba em.”
Do dự mấy giây mới chịu bắt máy.
Cô không lên tiếng, đợi ba cô nói chuyện trước.
Trong điện thoại im lặng hồi lâu.
Du Thiệu Hồng hừ lạnh hai tiếng trước, “Có biết tôi là ai không?”
Du Khuynh cố ý nói: “Xin chào, ai vậy?”
“……”
Đầu bên kia điện thoại, Du Thiệu Hồng hòa hoãn hơi thở: “Du Khuynh, bây giờ chắc con sắp quên mình họ gì luôn rồi.” Ông chẳng nhiều lời vô ích: “Ba đang bàn chuyện làm ăn bên ngoài, vừa vặn đi ngang bên căn nhà con thuê, mười phút sau con xuống đây, ba nói chuyện với con.”
Du Khuynh: “Không có thời gian.”
Du Thiệu Hồng muốn cúp máy, lúc này đang cố gắng kiềm chế ngón tay kích động muốn ấn tắt.
Đã mấy tháng ông không gặp con gái rồi.
Chẳng phải vấn đề con bé nhớ nhà hay không.
Là ông luôn cảm thấy trong lòng trống trải.
Hai ngày trước, Du Cảnh Trạch nhắc ông một câu, nói Du Khuynh nghèo đến mức sắp không có tiền ăn cơm, bắt đầu bán túi rồi.
Ông biết con gái thích túi xách cỡ nào, trong tay có tiền toàn tiêu vào nước hoa và túi xách hết.
Có thể khiến con bé bán túi, thế có lẽ là chẳng còn đường lui rồi.
Ông qua muốn mượn cớ này khuyên giải con gái, đưa con bé đi ăn một bữa thịnh soạn. Từ nhỏ việc ăn uống của cô luôn có đầu bếp riêng lo, ra nước ngoài mời tận hai đầu bếp luân phiên làm hai kiểu Trung Tây kết hợp cho cô.
Thời gian này, ngày ngày con bé ăn uống bên ngoài, chẳng biết ăn có quen không.
“Không rảnh cũng chẳng sao, ba không phiền Du đại luật sư xuống đây, ba đích thân lên lầu tìm con.”
“Chẳng cần lên đâu, con không có ở nhà, đang ở ngoài.”
“Ở đâu?”
“Trên Trái đất.”
“……”
Du Thiệu Hồng nhịn hết nổi, cuối cùng cúp máy cái rụp.
Du Khuynh tắt điện thoại bỏ vào trong túi áo.
Phó Ký Trầm vặn chai trà chanh uống mấy ngụm, nhìn cô, “Em và ba em cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy cũng không giải quyết được vấn đề.”
Du Khuynh nghiêng mắt, “Vậy còn cách nào nữa đâu? Nút chết. Không cởi được. Ông không hiểu em, chẳng tôn trọng suy nghĩ của em, một mực phản bác chủ nghĩa không kết hôn của em là đang gây sự lung tung, là ăn no dửng mỡ, thế em còn biết nói gì với ông nữa chứ?”
Yên lặng thoáng chốc.
Phó Ký Trầm như lơ đãng nói: “Ý của em trong cuộc điện thoại vừa rồi là, ba em đang ở Bắc Kinh?”
Du Khuynh hơi ngắc ngứ, phản ứng khá nhanh: “Ừm, cứ dăm ba ngày lại tới đây công tác.”
Phó Ký Trầm: “Hay là, tối nay em hẹn ba em ăn cơm, anh đưa em đi. Có mâu thuẫn gì từ từ tháo gỡ. Yên tâm, không thu phí ra mặt của em đâu. Tâm tình em tốt làm việc càng hiệu quả.”
“!!”
Muốn cởi áo giáp của cô tới vậy à, không có cửa đâu.
Du Khuynh giơ tay sờ trán anh: “Đâu có sốt đâu, sao cứ nói mớ vậy.”
Phó Ký Trầm: “…….”
Du Khuynh nhịn cười, giang tay ôm anh: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Ba em biết tập đoàn Phó Thị cũng biết tên của anh, nếu ông nhìn thấy anh sẽ càng giục em kết hôn cho coi.”
Cô lại nói lần nữa: “Cảm ơn Phó tổng của em.”
Phó Ký Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, tới giờ phút này, cơn tức vẫn không giảm chút nào.
Anh không biết bản thân có thể chống đỡ được tới lúc Du Khuynh thẳng thắn với anh hay không nữa.