TÌNH YÊU LẠ

Ở trong “phòng tạm giam” đc mấy tiếng, nhịn đói nhịn thở, nhịn khát nhịn tức cũng đã đủ cho tôi. Tôi phải nói là tôi phát ghét cái lão già đó!! Tôi căm thù lão và muốn gặp ngay ông “Zeus” ở trên Olympus mà mượn nhánh sét của ổng, ném 1 cái cho lão già đó quay đơ ra để ko còn tức nữa. Thế đó!

Nhốt tôi hoài cũng ko xong, đến lúc tan học thì tôi cũng đc “tha bổng” và cho đi về với điều kiện là phải ký tên lên giấy cam kết, chịu hình phạt hạ 1 bậc hạnh kiểm và hứa là ko đc tái phạm. Ừ thì ký! Tôi ký tên cái roẹt rồi xách cặp bước ra trong phong thái ung dung hơn bao giờ hết, cái chính là tôi muốn chọc cho lão già đó điên tiết lên mới thôi. Tôi hổng sợ lão đâu!



Lúc tôi bước ra khỏi phòng tạm giam cũng đã là quá trưa một chút, học sinh cũng về gần hết, trong sân trường chỉ còn lại mỗi lớp trực nhật và vài đứa còn thơ thẩn thả hồn theo chiều gió ngắm cảnh trường lớp lúc tan học.

- Hây ya… Thế đó, hồng nhan cũng ko mà hào kiệt cũng chẳng thấy. – Tôi cúi đầu xuống đất, ra chiều thở dài và than thở có 1 mình. Trong tiềm thức và trí tưởng tượng của tôi là lúc tôi “hết hạn tù” trở ra sẽ có ít nhất là 1 trong số ai đó tôi quen đứng đợi. Giờ đây, ngay cả thằng Khương - thằng bạn thân nhất cũng ko có mặt ở đây để đón tôi nữa. Làm ăn vậy thiệt là…

Tôi tiếp tục lết đi về phía W.C để tìm cái Lavabor mà rửa mặt cho tỉnh lại. Với lại, tôi cũng chẳng muốn về nhà lúc này. Tôi đi chơi về trễ hay đi học về muộn 1 tí cũng ko có ai wan tâm, có người chừa sẵn phần cơm rồi thì tội tình chi mà về cho sớm. Hãy cứ thong thả!

Oẹtt...

Cái vòi nước phụt nước ra một cái ào khi tôi vặn van mở của nó. Nước chảy ra xối xả, tôi lấy 2 bàn tay bụm lại rồi cho vốc nước lên mặt mình và rửa… Cho mát!

- Thân mình thật khổ!!! Con ruồi con rệp còn ko bị xéo như mình, làm vậy đến con chó nó cũng kêu đc tiếng người nữa là. Boyfriends… Girlfriends… vậy đi há! Đc đó!! – Tôi than van 1 mình để bớt tức đi.

- Lại than thở nữa rồi. Sao lúc nào cũng vậy thế ta?

Tôi ngước mặt lên khi nghe giọng nói quen thuộc, nó cất lên bên cạnh tôi và người phát âm ra nó cũng đang rửa mặt trong Lavabor. Nước đang xịt ra ào ào.

- Hổng về hả? – Tôi mừng húm trong bụng khi có người còn nhớ ra mình. Nhưng mà… để lấy danh dự tôi ko đc phép tỏ ra quá fấn khích, phải làm 1 cái gì đó lạnh lạnh 1 chút xíu.

- Ở lại đây đợi nhóc con nè. Anh đói bụng nhưng vẫn chưa ăn cơm. Hìhì… - Gã cười, tít mắt lại, cái mặt và mái tóc hàn quốc chải phủ kín mắt bị nước làm cho ướt sũng.

- Dóc! Hong tin! Ở lại tán gái hay cù cưa với con nào rồi mà nói zị để làm ra vẻ “tôi là người chung tình” đây. Giở trò với anh hả? Xưa rồi Diễm… - Tôi tắt van nước rồi rút cái khăn giấy ra từ trong cặp, lau lau mặt cho tỉnh táo. Sẵn tiện, tôi rút hờ 1 cái khăn giấy bỏ vào áo mình để phòng khi “hắn” có mượn cũng có lấy ngay.

- Cho anh xin cái khăn nào! – Gã chìa tay xin xỏ.

- … - Tôi lấy vội cái khăn đưa gã rồi đảo bước đi ra khỏi phòng W.C. Tôi phải làm ra vẻ mình “danh giá” lắm mới mong ăn đc con mồi cáo cợm kia.

- Nhóc cứ hay nghĩ bậy bạ rồi đổ thừa oan cho anh… - Gã vừa lau mặt vừa chạy theo tôi. Đúng như đường đi tôi vạch ra sẵn để con mồi lần chân bước theo. Hehe… - “Anh ở lại đợi nhóc đó. Thiệt trăm phần trăm luôn.”

- Dóc… Tui hong tin đâu! Never… - Tôi bịt tai lại rồi chạy ù đi làm ra vẻ mình đang nghĩ xa vời nhưng thực chất trong bụng đã thích đến gần chết! Có trai đẹp theo sau mà ngu dại zì lại nghĩ quẩn, phải mạo hiểm mới đc. Ko vào hang cọp đố ai bắt đc con cọp con!

- Nè… tin anh đi!!! Anh thề có trời chứng giám.

- Trời ở xa lắm, hổng nghe đc đâu mà thề.

- Vậy phải làm sao?

- Hê nô…

Tôi đứng lại ngay trc cổng trường khi trước mặt mình là “con mồi” thứ 2 đang ở đó. Hắn đang vẫy tay ra hiệu cho tôi là hắn đợi đó nãy giờ rồi.

- (^_^!) Cứ tưởng về rồi chứ? – Tôi luýnh quýnh khi thấy gã đang cười tươi rạng rỡ nhưng đã chắc trong bụng rằng gã đang nổi máu điên trong đó.

- Ko ở lại sao có kịch hay để coi. Một tên mặt dày. – Thằng Khoa bước tới phía trc và xô tôi ra sau lưng nó. Nó đứng kênh mặt đối diện với ông Quân như thể 2 con cọp đang lườm nhau để tranh mồi.

- Mặt dày ko bằng nguỵ quân tử. – Anh Quân chụp lấy tay tôi từ phía trc mặt và kéo lại sau lưng ảnh. Coi mòi lần này đang muốn giằng co rồi.

- Nguỵ quân tử hong thì hong có biết chứ ghét thằng nào xạo sự, hay đi theo người yêu của người ta hòng cướp đoạt. Y chang con thú đói ăn. – Thằng Khoa trợn mắt lên rồi đi đảo ra phía sau mà lôi tôi về.

Anh Quân cũng ko kém phần hung dữ, ảnh gằn mặt rồi chặn tay lại.

- Bởi vì miếng ăn đó đáng ra của người ta mà lại giả vờ thèm khát để đc hưởng lợi, cầm thú chưa bằng nữa.

- Thôi nha! 2 người chửi lộn ở đây để công khai thân phận hả? Tui muốn đi học hết 12 mới nói tiếp nha! – Tôi tái mặt lại khi 2 gã ba trợn này mỗi lúc một lớn cái họng hơn để cãi cọ. Miệng ai cũng mạnh, cũng đanh thép, mà mỗi lúc volume lại to hơn mới ghê! Cũng may là thiên hạ đã đi hết, khoảng không gian này cũng bớt ồn ào và ko mấy ai chú ý. Đứng ở chính giữa mới khổ làm sao?

- Thằng cà chớn.

- Đồ mất dạy.

- Mày muốn sao nhóc con? Muốn đánh lộn hả? Ngứa mình rồi muốn tao tẩn cho 1 trận để bớt ngứa hả? – Anh Quân bẻ tay rôm rốp, hình như là đã lâu lâu rồi ảnh hong có uýnh lộn. Gân cốt ảnh chắc đang cần đc thư giãn.

- Tao mà sợ mày tao làm con chó. Mày tưởng mày lớn con rồi cái đc gì thì đc hả? Muốn làm ông cố nội trong trường này sao? – Thằng Khoa cũng kênh mặt lên. Tôi phải công nhận là với chiều cao 1m68 nó ko có lùn hơn mấy người trong trường nhưng với anh Quân thì nó… nó… hình như so ra giống đôi đũa lệch hơn. (R_R) Mà… Quân lại to con hơn nó gấp phân nữa, trình độ “chăm sóc nạn nhân” cũng cao tay hơn, đã vậy kinh nghiệm chiến trận cũng ko có tồi. Bạn hãy thử hình dung như tôi tả xem nào! Bảo đảm thấy ngay sự tương quan lực lượng lúc này.

Thằng Khoa thì ngước mặt lên trên để kênh kiệu trong khi anh Quân thì đưa mặt xuống để kênh kiệu lại. Coi mòi 1 rừng khó mà dung 2 con cọp dữ rồi.

Đang lúc chiến sự căng thẳng thì…

Tèng… téng… teng tèng… teng…

Cái điện thoại rung liên hồi cùng bản nhạc chuông quen thuộc ngân vang lên. Trên máy là số điện thoại và dòng chữ lưu tên người gọi quen thuộc: “Small Love”.

Tôi bật máy nghe cuộc gọi.

- Nghe đây! Nghe đây…

- “Ông đc tha chưa?” – Tiếng con Nhung bên kia đầu dây nghe khẩn trương. Nó ko biết đang ở đâu nữa mà lại hỏi han tới mức ân cần vậy?! Mà… nếu quan tâm thì sao lại ko đón tôi ra về.

- Đã đc tha ra khỏi nhà tù nhưng tôi ko thấy người yêu tôi đâu cả. Lúc ra tù, ko một ai đón đưa. – Tôi nói bằng giọng trách móc ám chỉ.

- “Ông nha… cứ hay móc họng tui. Tui muốn zị sao? Đáng lí ra đợi ông ra tù tôi mới zìa nhà, mà hồi nãy con Kiều nó xỉu cái tôi phải chở nó đi về zới thằng Khương. Bây giờ, tui đang ở nhà con Kiều chứ có zìa nhà đc đâu.” - Con Nhung giải bày.

- Mày muốn gì?

- Đánh thằng nào nhỏ mà láo. Mày muốn bị nhừ xương hả con?!

- Mày ngon thử coi.

- “Sao bên kia um sùm zị?” – Con Nhung bắt đầu thắc mắc. – “Mà nghe tiếng thằng Khoa nữa. Bộ đang có uýnh lộn zới ai hả?”

- (^_^!) Bậy nà, đâu có zì đâu. Nghe lộn đó!

- Gọi cho ai mà nãy zờ chưa cúp máy nữa? – Anh Quân thét lên khi ảnh nghe đc tôi đang nói chuyện với con Nhung mà ko thèm để ý tới ảnh.

- Bạn thôi… - Tôi quay sang nói bằng vẻ khó xử. – “Ăn cơm nước gì chưa?” – Tôi lại fải quay sang phía con Nhung.

- Nói chuyện với con Nhung mà lâu tới mức đó, bộ cả ngàn năm rồi ko gặp hay sao? – Thằng Khoa lại xọt mỏ vô.

- Tắt đi!

- “Sao mà ồn ào quá!” – Con Nhung than thở.

- Bớt loa xuống đi 2 ông tướng! – Tôi ra hiệu cho 2 gã be bé cái miệng lại để tôi còn tám với con Nhung tí xíu.

- Cúp máy đi! Đang hạ hồi phân giải mà gọi gì… - Thằng Khoa gào lên.

- Gọi gì mà nói hoài hong hết zấn đề là sao? Gặp mặt trên lớp hong đủ hả?

- Tui hong nghe đc zì hết… (@_@) Nói lớn lên đc hong Nhung?

- “Nói hết cỡ rồi đó. Tại bên kia ồn ào chứ bộ.”

- Tắt máy nhanh!

- Cúp máy đi!

- 2 đứa bây tắt đài cho tao nói chuyện zới ghệ tao 1 chút xíu coi! – Tôi gào lên một tiếng vì quạo trong mình. 2 cái đài phát thanh cứ nhè lỗ tai tôi mà gầm rú khiến tôi bực mình đến điên ruột.

- -----------------------

Hiếm lắm mới có đc thời gian rỗi cho tôi đi chơi và hóng mát “only mình” mà ko có ai theo sau làm phiền. Đó là những phút giây tụa hồ như ở thiên đường cho riêng tôi, tôi biết và tôi chẳng sẻ chia cho ai.

Trc kia, tôi hay mơ là mình đc đi với một nhỏ nào đẹp đẹp hay là đi với anh nào đó manly để rồi 2 đứa ngồi trong góc quán mà “tâm sự đêm khuya” lúc trời chập tối. Đi uống nc vậy thì thích lắm! Mà, chỉ là trc kia mới nghĩ vậy thôi. Lúc mà chưa có lâm vào tình trạng “tồi tệ cùng cực” như vầy. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy tiếc nuối những phút giây cô đơn kia quá! (T_T)

Tôi cho cái muỗng vào trong trái dừa, múc ra ít kem rồi nhanh chóng đút vào miệng và măm măm ngon lành trong đó. Thật là đã khi vị kem mát lạnh, vị béo của trái dừa, vị ngọt thanh của trái cây lan toả trong người mình. Sướng đến chết mê!!! (^_________^)

- Woh… Đã quá!!!!!!!!! – Tôi gào lên trong tiềm thức khi ngậm trọn muỗng kem.

Tôi chìm trong sự hưng phấn.

Tèng… téng…

Bất chợt lại là cái điện thoại rung. Đúng lúc đó là mắt trái tôi giật giật liên tục báo điềm gỡ. Mắt trái tôi mà giật giật là chẳng có chuyện gì hay nó đến đâu.

- Lạy thánh Ala là con chẳng muốn gặp phiền phức nữa hur hur…! – Tôi van trời lạy đất khi điện thoại bắt đầu đổ chuông.

Hãy cứ hi vọng là ko có gì xảy ra.

- Dạ em nghe! – Tôi bắt máy và phải hạ giọng xuống khi người gọi cho tôi là Quân.

- “Đang ở đâu hả tục kưng?” – Quân bắt đầu giở giọng cù nhây ra.

- Ơhơ… bữa nay lại có danh từ mới nữa cơ đấy! – Tôi sượng chính cả người khi nghe danh từ “Cục Cưng” đc dành gọi cho mình. (#_#) Nghe nó cứ… sao sao… ấy!

- “Thì anh gọi cho vui thôi mà. Đang ở đâu nè?”

- Ở nhà. – Tôi nói dóc hòng tránh bớt phiền phức.

- “Xạo quá! Anh đang ở trc cổng nhà cưng mà có thấy đâu.”

- Trong nhà. Ở trong phòng í. – Tôi lại chối tiếp tục.

- “Vậy thì bc ra ban công vẫy tay với anh coi!”

- Đang tắm… (>_<) – Cái gã này sao mà… ghê vậy hả trời?!

- “Có mới nói nhá! Nói xạo quá rồi đó. Có ở trong nhà đâu mà ra đc…” – Quân bắt đầu móc tôi.

- Thiệt mà! Tin em đi kưng… - Tôi ngân dài tiếng gọi ra với giọng khẩn khoản hòng cho hắn niềm tin.

- Tin hong nổi rồi đó.

(>_<”)Ôi trời ơi!

Tôi giật bắn mình khi cái bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai mình và giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên phía sau lưng tôi. Rõ ràng là tôi ko sao thoát khỏi tay của hắn mà.

- Vậy mà nói làm sao anh tin cưng cho đc? – Quân lắc đầu thất vọng ê chề.

- (^_^!) Em có đi zới ai đâu mà ko cho… Zới lại, lâu lâu đi ăn kem cũng bị cấm hả? – Tôi chống chế.

- Anh lo là em đã có hẹn với thằng mặt mốc kia thôi. Cũng may là có gián điệp theo dõi em thay anh. – Quân kéo 1 cái ghế rồi đặt ngay bên phải tôi, ngồi xuống bằng ánh mắt hồ nghi.

- Vậy mà nói tin tui đó! – Tôi giả bộ giận lẫy. – “Nói tin tui mà zị đó… Gắn camêra theo dõi tui…”

- Đừng có mà giả vờ giận hờn ra với anh. Anh hong dễ dụ đâu nhá! Thừa biết tính tình nhà mi mà. – Quân bẹo má tôi rồi xoa xoa đầu.

- Theo dõi người ta… hong bít đâu!!!

- Gào to quá đi!

Tèng téng teng…

Tôi ko cần phải nói ai gọi, chỉ là khi tôi nói “Quân bực bội ra mặt khi nhìn thấy số máy của người đó” lúc ảnh lấy máy từ trong tay tôi là đủ để bạn hình dung đc há.

- Nghe đi! – Quân chống tay lên mặt, ngó ra đường.

- Ê, hong đc giận nhá! Anh cho em nghe đó… - Tôi khều gã 1 cái rồi bắt máy lên. – “Alô!”

- “Đang ở đâu?”

- Ở nhà. – tôi lại nói dóc.

- “Xạo ke quá!!! Tôi đang ở đó mà sao ko thấy? Khai ra là ở đâu.”

- Ơhơ… (@_@)

- “Khai hay ko khai? Ko khai từ nay khỏi nói tiếp.”

- Làm zì mà ép người quá đáng?!

- “Hong khai tui cúp.”

- Oaoaoa… Tui đang ở quán nước. Tui đi ăn kem mà…

- “Quán nào?”

- Quán… quán… - Tôi liếc sang Quân, rõ ràng ảnh hổng đc vui nhưng tôi lại ko dám ko nói zới thằng Khoa. Quân đang hát cái gì đó trong miệng.

- “Quán nào?”

- Quán Hoa Tím… Hũr… hũr…

- “Ở yên đó! Cấm cựa quậy hay nhúc nhích đi đâu!”

Thằng Khoa cúp máy. Tôi bắt đầu nghe tiếng tim đập loạn xạ khi Quân hầm hầm mặt nhìn tôi.

- Anh sao… hìhì… sao rồi? (>_<)

- Hong sao hết!

- Sao hong nói zì? Bộ zận em hả?

- Hong zận. Đang suy nghĩ coi lát nữa “diệt địch” bằng cách nào.

Ôi thôi! Thế là xong!!! Lát nữa đây rồi sẽ có đại chiến nổ ra. Và, tôi là người đã vô tình khơi màu cuộc chiến đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi