TÌNH YÊU TRÊN MẠNG CỦA GIÁO BÁ LẬT XE RỒI


Chỗ nghỉ ngơi tại quảng trường Tinh Nguyệt, hai thiếu niên mỗi người một cốc mì thêm một ly trà sữa, nhìn qua vô cùng hài hòa mà ngồi ở bàn đá cùng nhau dùng bữa.

Bàn đá tròn rải rác hình chòm sao Bắc Đẩu đặt dưới tán cây đa, hoàng hôn chậm rãi buông xuống.

Gió mùa hè khẽ lướt qua gương mặt thiếu niên, như đang bày trò trêu chọc.

Úc Dương húp mì, lén lút quan sát Trình Dã.

Trình Dã dưới cái nắng ngả màu hồng đào của hoàng hôn, u sầu trầm lặng, người như là phủ lên một lớp kết giới.

Trình Dã ở kết giới bên trong, con người ở kết giới bên ngoài.

Úc Dương không hiểu tại sao mình lại đưa ra cái ý tưởng hài hước này.

Trình Dã là con người lạnh lùng, không muốn gần người, không cần người tới, không giữ mặt mũi cho người khác, nhưng cậu ấy......!
Úc Dương suy nghĩ trong lòng hồi lâu, tự ngộ nhận rằng mình không hiểu một chút gì về người này, nhưng dù không hiểu thì cũng đâu làm được gì nữa.

Nhưng cậu ấy quả thật là rất đẹp.


Úc Dương tùy tiện nghĩ.

Trình Dã trước mặt người khác đều là thái độ cự tuyệt, không có người nào nguyện ý tới gần một tảng băng, trừ khi người đó là quả cầu lửa đầy thách thức.

Úc Dương nhẹ thở dài một hơi, quả nhiên còn quá xa để cậu với tới danh hiệu giáo bá* lạnh lùng, khoảng cách giữa cậu và danh hiệu ấy tính bằng khoảng cách từ Trái Đất tới mặt trăng, xa ngàn dặm.

* Hiểu đại khái là trùm trường, đánh nhau giỏi,...
"Cậu đối mặt với tôi thở ngắn than dài đã năm phút rồi."
Úc Dương cả người kinh hoàng, cổ họng nghẹn mì mà ho khan.

Trình Dã đưa qua cho cậu một mảnh khăn giấy, nhíu mày nói: "Đối mặt với tôi như vậy cậu nuốt không trôi à?"
Nghe được lời này, Úc Dương ho còn mạnh hơn, thiếu điều muốn mang phổi lôi ra khỏi người.

Trình Dã thấy thế, đưa cho Úc Dương cốc trà sữa.

Úc Dương ngày thường vẫn hay được cưng chiều đút cho ăn, nên theo bản năng mà nhanh chóng với lấy tay cầm cốc trà sữa của Trình Dã, uống một ngụm.

Uống xong, cổ họng không còn nghẹn nữa, Úc Dương vỗ ngực như vừa sống lại.

"Đừng để ý."

Nói xong, phát hiện không khí có đôi chút không thích hợp.

Úc Dương nhìn về phía Trình Dã, cả nửa người cậu cong eo đóng đinh tại chỗ, trong tay vẫn còn ly trà sữa, tư thế duy trì giữ nguyên.

Úc Dương tai hồng cả lên, trả lại tay cùng trà sữa cho Trình Dã: "Chuyện đó....chuyện đó là có lý do cả...!haha."
Tiếng cười xấu hổ khiến bầu không khí vốn đã gượng gạo thì nay còn gượng gạo hơn.

Úc Dương trong lòng không ngừng phỉ nhổ chính mình, đây là nhà của mày hay sao? Mày quen thân người ta hay sao?! Sao lại để người ta đút trà sữa cho mày thế này?
Trình Dã sắc mặt không đổi, điều chỉnh tư thế, nói: "Ăn nhanh lên đi, tôi còn mười phút nữa."
Úc Dương: "À ờ."
"Ừm......!Có phải tôi còn chưa giới thiệu không?" Úc Dương nhỏ giọng nói, "Tôi tên Úc Dương."
Trình Dã nhướn mày: "Trình Dã, cậu biết rồi."
Úc Dương xấu hổ mà sờ mũi: "Tôi trước kia hỏi tên cậu không có ý gì khác."
Trình Dã nhàn nhạt mà nói: "Tôi biết."
Đề tài nói truyện chết yểu trong nháy mắt.
Hai người ngồi đối diện trầm mặc mà ăn mì.

Một lát sau, Úc Dương lại tiếp tục mở đầu câu chuyện: "Hôm nào tôi lại mời cậu một bữa, lần này thật sự quá keo kiệt rồi."
"Không cần thiết, vậy đủ rồi." Trình Dã nói, lấy giấy lau miệng, cầm cặp sách đứng lên, "Cậu từ từ ăn, tôi đi trước."
Nói xong, không đợi Úc Dương phản ứng lại, liền xách cặp đi mất.

Úc Dương giơ nĩa vẻ mặt bực tức, cái lịch sự cơ bản giữa người với người đâu? Khách sáo đâu?
Tôi chưa có ăn xong, cậu đã đi rồi??
Úc Dương đột nhiên đứng phắt dậy, lão tử nuốt mì không trôi với cái người này!
Úc Dương là lần đầu tiên bị đối xử như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi