Tiền Trình tiếp điện thoại khoảng bảy đến tám phút, đang nói giữa chừng anh mới nhớ đến Du Khuynh.
Xoay đầu lại nhưng không thấy người đâu, anh dừng lại nhìn xung quanh.
Đang định lên tiếng gọi Du Khuynh.
“Ở bên này, không nhìn thấy sao.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Tiền Trình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, anh chăm chú đánh giá Du Khuynh từ cao đến thấp một vòng, bỗng nhiên nở nụ cười: “Không phải…..Chiếc áo của chị lấy ở đâu vậy?”
Dáng người mảnh khảnh của cô mà mang chiếc áo khoác nam to như vậy, anh cảm thấy rất khó tiếp thu được.
Du Khuynh giải thích: “Chị mới gặp anh họ, anh ấy đưa áo cho chị, chị không cần cũng không được.”
Tiền Trình ngầm đánh giá chiếc áo măng tô nam này, hoàn toàn không nhận ra đây là sản phẩm đặt may thủ công tinh xảo.
Anh vỗ ót, tiếp tục nói chuyện điện thoại, vẫn không chú ý đến việc Du Khuynh tình cờ gặp người quen.
Rất nhanh, bọn họ đã đi đến khúc ngoặt.
Tiền Trình cất điện thoại vào túi, nói với cô: “Chị cứ đi chậm thôi, em đến bãi đỗ xe lấy xe ra, chị đến biển quảng cáo bên cạnh chờ em là được.”
Nói rồi anh chạy vội đi, rất hấp tấp.
Du Khuynh có chiếc áo của Phó Kí Trầm chắn gió, không lạnh một chút nào.
Cô không nhanh không chậm đi đến, dòng người đông đúc đi lại trên đường không ngừng ngẫu nhiên cũng có một vài người quay đầu lại nhìn cô, để xem người phụ nữ đang mặc áo khoác đàn ông này có dáng vẻ như thế nào.
Vừa nhìn thấy cô thì toàn khuôn mặt toàn là ngạc nhiên, kế tiếp đó cẩn thận trong từng bước đi.
Cô đi đến bên cạnh biển quảng cáo, vẫn chưa thấy xe của Tiền Trình ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, Du Khuynh lấy điện thoại xem kỳ hạn tiết kiệm của tài khoản ngân hàng.
Nhìn thấy số dư tài khoản hoàn toàn trống, trong lòng cô lạnh thấu.
Hôm nay lại mệt rồi, phải đi bổ sung thêm tiền đặt cọc.
Khi đó cô có cơ hội để mở khoản này vì lúc bấy giờ cô vẫn đang ký hợp đồng chính thức với các bộ phận khác.
Lúc trước còn tràn đầy tin tưởng, trông cậy vào khoản tiền tương lai này có thể giúp cô xoay mình, cùng cô đấu tranh với cha, nhưng hiện tại cô như bị đánh nhốt vào một vực sâu vạn trượng.
“Chị Du Khuynh.”
Tiền Trình lái xe lại đây, chậm rãi dừng lại bênh cạnh cô.
Du Khuynh bỏ điện thoại vào trong túi, bước đi qua.
Trên đường đi, dù chạy nhanh hay chậm vẫn đến muộn.
Khách xem nhà còn đễn trễ hơn bọn họ, cũng bởi vì kẹt xe.
Ông chủ Tiền và nhân viên công tác của phòng môi giới đã ở dưới lầu chờ từ sớm. Ông chủ Tiền đứng ở giữa, từ đầu đến cuối gương mặt luôn lộ vẻ cười, ông mặc một chiếc áo màu sẫm, không có điểm gì tự cao của người làm chủ, thái độ đối nhân xử thế luôn nhân nhượng.
Nhìn thấy Du Khuynh, ông chủ Tiền luôn mãi tỏ ra xin lỗi.
Người khách xem phòng họ Vu, là một người phụ nữ giỏi giang có khí chất, dung mạo tinh xảo, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn qua lạnh lùng nhưng đối với người ngoài rất khiêm tốn.
Giới thiệu đơn giản qua, các cô lại đi lên lầu.
Căn phòng này trừ hơi lâu đời một chút thì còn lại đều không có gì xấu, giao thông tiện lợi, gần khu dạy học tốt.
Vu Phi mua căn phòng này là cho con cô ấy tiện đi học. Thật ra căn nhà ở khu trường học cô đang sống rất tốt. Vấn đề là sau khi ly hôn với chồng trước, càng nghĩ càng thấy không cân bằng, nên cô ấy dự định sẽ để chồng trước thanh toán tiền nhà.
Tối hôm qua họ đã bàn bạc với nhau, chồng trước đã đồng ý rồi.
Đi lên trên lầu, Du Khuynh mở cửa, mời bọn họ vào nhà.
Phong cách Bắc Âu, trong nhà được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, không có bất kì khu vực nào bị bừa bộn.
Giờ phút này, lão Tiền cảm thấy thật may mắn vì đã cho Du Khuynh thuê phòng, còn đẹp so với cách ông trang hoàng hơn hai mươi năm trước, diện mạo đổi mới của căn phòng rất đẹp, phương diện đàm phán giá cả có thể chiếm ưu thế.
Phòng hơi tối, Du Khuynh đi đến mở cửa sổ trong phòng ra.
Cô đã không trở lại đây một tuần rồi, lúc trước xem dự báo thời tiết bảo tuần này trời sẽ mưa nên khi đó cô đã đóng hết tất cả cửa sổ lại.
Vu Phi đi về phía trước xem phòng bếp, chờ Du Khuynh sửa sang phòng ngủ một chút mới đến xem, sợ quấy rầy không gian riêng tư của người khác.
Phòng bếp cũng chỉnh tề gọn gàng như phòng khách bên ngoài, mới tinh, không có một chút khói dầu nào.
Vu Phỉ là luật sư nên rất chú ý đến các chi tiết nhỏ.
Ở một góc nhỏ trên bếp phủ một tầng bụi mỏng, khách thuê nhà hẳn là đã lâu chưa vào phòng bếp này, thêm nữa căn nhà trong rất nhạt nhẽo, có lẽ có một khoảng thời gian không có người ở.
Từ phòng bếp đi ra, Vu Phỉ nhìn Du Khuynh, cô có hỏa nhãn kim tinh [1] đến mấy, liếc mắt một cái là nhìn ra được chiếc tây trang xa xỉ trên người Du Khuynh, tìm mua trong thành phố không có, chỉ có thể đặt may riêng mà thôi.
Chồng trước của cô cũng có hai bộ của thương hiệu này, là mẫu may phổ biến bình thường, nhưng giá đã hơn hai mươi mấy vạn rồi, thế mà vẫn còn kém xa so với chiếc áo trên người Du Khuynh.
Chủ nhân của chiếc áo này, không giàu thì cũng cao quý.
Vu Phi thu hồi sự chú ý, hỏi ý kiến Du Khuynh: “Tôi có thể đến xem phòng ngủ được không?”
“Có thế chứ, cứ tùy ý.”
Vừa rồi Du Khuynh đã thu dọn lại phòng ngủ, bên trong không còn lộn xộn những đồ vật riêng tư.
Từ lúc sống chung với Phó Kí Trầm, cô cũng không ngủ lại ở đây quá nhiều. Chỉ có mỗi cuối tuần, cô đến quét dọn làm vệ sinh đơn giản, nhân tiện lấy vài đồ dùng cá nhân mà thôi.
Trong ba căn phòng ngủ, ngoại trừ giường nằm thì hai căn phòng khác đều đổ thành nơi cất giữ đồ, bên trong có tủ quần áo, tủ giày, tủ đựng túi, còn có bàn trang sức.
Tiền Trình dung hết tóc gáy, không dám tin vào ánh mắt của mình, đầu lưỡi mém chút cũng bị thắt lại: “Chị, cái này là túi của chị…..tủ giày….Giá trị chắc chắn rất mắc tiền.”
Mặt mày Du Khuynh không đổi sắc, chỉ cười cười: “Em tưởng đây đều là thật sao?”
“Hả?” Tiền Trình sờ sờ đầu, trì độn nửa giây, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
“Đều là mua từ chợ đồ cũ, nếu là hàng thật, chị bán đi không phải là có thể mua nhà rồi sao, cần gì phải ở phòng cho thuê?” Du Khuynh giải thích: “Thỉnh thoảng sẽ phát sóng trực tiếp, đây đều là đạo cụ. Em biết mà.”
Không chỉ là Tiền Trình và nhân viên công tác phòng môi giới, mà ngay cả ông chủ đã lớn tuổi cũng có thể lý giải ra được.
Tất cả mọi người, chỉ có Vu Phi không xem lời nói của Du Khuynh là nghiêm túc.
Cô suy đoán, Du Khuynh thuê và sửa sang một căn phòng ở, lại không thường đến đây ở, hẳn là ở chung với chủ nhân của chiếc áo măng tô này, mà nơi này thì dùng để cất vài thứ đồ dùng.
Cô nên tạm ngưng lại căn bệnh nghề nghiệp này, sinh hoạt cá nhân của khách thuê phòng không liên quan đến cô.
Vu Phi rất hài lòng với căn nhà này, nhưng vẫn muốn để ba mẹ sang đây xem, sau đó mới quyết định là có mua hay không.
Tuy là nói mua để cho con cô ở gần khu trường học, nhưng tạm thời cô vẫn chưa dùng đến, dự định sẽ để cha mẹ đổi hoàn cảnh sống.
“Ngày mai tôi đưa bố cha mẹ đến xem, mọi người có tiện không?”
Lão Tiền liên tục nói: “Tiện mà tiện mà”. Nói xong ông lại nhìn về phía Du Khuynh, vô cùng xấu hổ.
Du Khuynh cười cười, trả lời lại: “Mấy giờ?”
Bọn cô đã hẹn xong cuôi, ngày mai vẫn là ông chủ dành thơi gian đến đây xem phòng.
Bọn họ tạm biệt nhau, Du Khuynh tiễn họ đến cửa.
Cánh cửa khép lại, trong nháy mắt căn nhà trở nên yên tĩnh lại.
Du Khuynh ngồi ở sofa một lúc, cô vốn cũng giống Vu Phi vậy, bận bịu đến túi bụi, không tan làm đúng giờ, nên muốn lấy phần trăm tiền thưởng cũng phải chùn tay.
Bởi vì cha cô ngang ngược, hoàn toàn chặt đứt công việc vủa cô, nên hiện tại cô tạm thời làm việc ở bộ phận pháp vụ của tập đoàn Phó thị để mưu sinh.
Ai ngờ bộ phận pháp vụ Phó thị cũng thâm sâu.
Cũng may cô được cha di truyền cái tính biết co biết duỗi.
Mỗi ngày miễn cưỡng trôi qua.
Trước khi đi, Du Khuynh lại nhìn ngắm mấy món bảo bối bản giới hạn của mình. Nghĩ về số dư tài khoản tương lai, sợ rằng thực sự sẽ có ngày sa sút đến mức phải ở đây phát trực tiếp bán những chiếc túi giới hạn đó.
Sau khi khóa cửa, cô đi đến chỗ ở của Phó Kí Trầm.
Bên ngoài, bầu trời đã tối đen, gió lạnh vù vù, cô ôm lấy chiếc áo măng tô ban nãy.
Hôm nay không có gì phải vội vàng, Du Khuynh ăn cơm ở bên ngoài xong, thoải mái đi dạo ở các phố phường, nhưng không mua cái gì cả.
Không cam lòng bắt xe nên cô ngồi tàu ngầm đi về.
Kì lạ là Phó Kí Trầm lại chủ động nhắn tin cho cô: [Mười một giờ về đến nhà.]
Không ngờ rằng hôm nay anh sẽ không có kế hoạch đi công tác như thế.
Kế hoạch ban đầu của Phó Kí Trầm là đến Thượng Hải một chuyến, nhưng tạm thời có chút việc đột xuất.
Đêm nay anh có hẹn với vài người bên ngân hàng, cùng đi còn có có phó lãnh đạo bộ phận tài vụ của tập đoán Phó thị, Kiều Dương.
Anh nhìn trúng hai miếng đất, đều khác khu Bắc Kinh. Trong đó có một miếng được gọi là địa vương [vua của đất], muốn lấy được phải bỏ hơn năm trăm triệu.
Trong bữa tiệc, có người trêu ghẹo: “Tôi nói này lão nhị, cậu đây là muốn đối đầu với Tần Mặc Lĩnh sao? Miếng đất đó, mình nghe nói Tần Mặc Lĩnh cũng nhìn trúng, rất giống với cậu, quyết tâm muốn lấy được.”
Phó Kí Trầm, ở Phó gia anh đứng hàng thứ lão nhị, bên trên còn có một người anh.
Phó Kí Trầm phủi phủi khói bụi, “Anh ta nhìn trúng cũng không được.”
Trên bàn cơm còn có vị trưởng bối, có quan hệ không tồi với với ba của Phó Kí Trầm. Ông ta không kiêng dè gì mà giảng đạo Phó Kí Trầm: “Cậu xem cậu điên cuồng như vậy, nhất định đừng xem thường đối thủ.”
Kiều Dương chậm rãi uống nước trái cây, cô không lắm lời, chỉ im lặng nghe. Bữa tiệc hôm nay giống như buổi tụ họp nhỏ của bạn bè vậy, không ai mời rượu, cũng chuyện cũng rất thoải mái.
Trong miệng bọn họ nhắc đến Tần Mặc Lĩnh, xấp xỉ tuổi Phó Kí Trầm, là ông chủ của tập đoàn Tần thị.
Bọn họ vẫn tiếp tục bàn về Tần Mặc Lĩnh, có người nửa đùa nửa thật nói với Phó Kí Trầm: “Cậu mọi nơi đều khó chịu với Tần Mặc Lĩnh, có phải lúc còn trẻ ấy, anh ta cướp bạn cậu sao?”
Phó Kí Trầm cười, tùy ý nói một câu: “Là tôi giành vợ của anh ta.”
Mấy người đó vừa trêu chọc, vừa uống rượu.
Kiều Dương rõ ràng nhất, ân oán giữa bọn họ hoàn toàn không liên quan đến phụ nữ. Trước khi Phó Kí Trầm tiến vào tập đoàn Phó thị, anh có tự mình gây dựng sự nghiệp, bị Tần Mặc Lĩnh hãm hại không ít lần.
Chẳng những công ty bị phá sản, mà còn mang trên lưng một khoản nợ lớn.
Tần Mặc Lĩnh khiến anh sống khó khăn một khoảng thời gian, anh sẽ trả lại toàn bộ. Lúc trước Phó Kí Trầm thu mua công ty nước giải khát Đóa Tân, cũng là đang cạnh tranh thị trường và khống chế cổ phần của công ty nước giải khát dưới trướng Tần thị.
Ân oán này đã kéo hơn sáu năm, cũng không biết đến khi nào mới có thể chấm dứt.
Lúc 10h30, bữa tiệc kết thúc.
Sau khi tiễn khách khứa xong, Phó Kí Trầm và Kiều Dương cùng đi xuống lầu.
Đêm này Phó Kí Trầm uống ba ly rượu vang, nhưng vẫn còn tỉnh táo, anh nới lỏng cà vạt, quay đầu hỏi Kiều Dương: “Tôi bảo tài xế đưa cô về?”
Kiều Dương từ chối: “Không cần, tôi lái xe đến, không uống rượu.”
Đi ra khách sạn, xe của Phó Kí Trầm đã đậu trước cửa từ sớm, anh dặn dò Kiều Dương: “Lái xe chậm thôi.”
Kiều Dương gật đầu, phất phất tay.
Ngồi lên trên xe, Phó Kí Trầm tháo cà vạt ra, cởi hai cúc áo sơ mi xuống, hơi thở cuối cùng thở ra một hơi dài.
Về đến nhà, phòng khách dưới lầu không có ai, Du Khuynh ngồi cuộn mình lười biếng trên sofa.
Anh rót một cốc nước, sải bước đi lên lầu.
Điện thoại rung lên, là Kiều Dương: [Tôi về nhà rồi.]
Tin nhắn như vậy, Phó Kí Trầm cảm thấy không có gì phải trả lời, trực tiếp thoát khỏi khung đối thoại.
Cửa thư phòng khép hờ, bên trong sáng đèn, một vài tia sáng nhỏ dịu chiếu trên hành lang.
Mỗi đêm, Du Khuynh đều đọc sách, sách tài chính, kế toán, pháp luật.
Phó Kí Trầm dùng đầu gối đẩy cửa ra, anh dựa vào khung cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn ngắm cô gái đang say sưa vùi đầu trong sách kia.
Du Khuynh đã sớm nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của anh, đúng lúc cô đang đọc đến một kiến thức mới nhất trong tập san pháp luật, nên tạm thời không rảnh để phản ứng với anh.
Phó Kí Trầm cầm cốc nước, giống như đang nhấm nháp rượu vậy, từng ngụm từng ngụm nhỏ nhẹ.
Người khác tìm phụ nữ, là vì thả lỏng, anh đây là tìm một tiểu tổ tông về để phục vụ.
Sau khi xem xong một kì nữa, Du Khuynh đóng tập san lại, một tay chống má, nhìn anh bằng đôi mắt quyến rũ: “Hôm nay cảm ơn áo của anh.”
Phó Kí Trầm đứng dậy, đi tới, “Em cảm ơn áo của anh, vậy thì nói với nó đi, em nói với anh làm gì.”
Du Khuynh xem xét anh, “Đây là anh đang khởi binh hỏi tội em sao?” Khi anh đến gần, xung quanh tràn ngập mùi vị nồng của rượu vang đỏ.
Phó Kí Trầm dựa vào mép bàn, “Anh đâu có rảnh như vậy?”
Du Khuynh quơ chân ném dép lê đi, nhấc chân, hai chân đúng chuẩn đạp vào bụng anh, sau đó rút chân về, lười biếng dựa vào lưng ghế, “Anh cũng đừng mạnh miệng, đêm nay em không trở về thì cũng đừng có lau nước mắt đó nha.”
Phó Kí Trầm cười khẽ, trong mắt lộ vẻ chế nhạo.
Anh nắm lấy cằm cô, hai ngón tay nhẹ nhàng miết miết môi, đưa cốc nước đến bên miệng cô, để cô uống mấy ngụm nước, “Có phải khát đến mức lời không cần nói cũng nói ra rồi?”
Vừa lúc Du Khuynh khát nước, cầm chiếc cốc anh đang cầm lên uống hơn phẩn nửa cốc. Nhìn nước còn đọng lại trên mặt, cô không định sẽ lại nói chuyện tào lao không có ích với anh nữa, “Cậu ấy là con của chủ cho thuê nhà, có khách muốn đếm xem nhà.”
Một câu đơn giản, Phó Kí Trầm đã hiểu rõ.
Chủ nhà cho thuê của cô phải bán nhà ở.
Về phần những thứ kia có muốn dọn đến nhà anh hay không, hay vẫn thuê phòng khác, thuê nhà ở đâu, anh không quan tâm, nhưng vẫn hỏi một chút.
Đó không phải là thói quen.
Tùy ý cô vậy.
Anh liếc nhìn cuốn tạp chí pháp luật đặt ở bên góc bàn kia, đó là một cuốn tạp chí chuyên ngành của một vị tiền bối và cũng có liên quan đến một công ty luật pháp.
Ở trong giới luật này, công ty này là một công ty luật lâu năm, thêm nữa là các luật sư mới vào nghề đều muốn đầu quân cho công ty để làm việc.
“Muốn đi?” Anh đặt chiếc cốc xuống, cầm lấy cuốn tập san lật hai trang.
Du Khuynh hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Vốn dĩ cô trở về từ nước ngoài chính là muốn đảm nhiệm một chức vụ trong công ty này, tất cả các đãi ngộ song phương đều đã đàm phán xong, kết quả còn chưa chờ cô nhận chức, đã bị cha cô quấy rối phá hỏng.
Cô lấy cuốn tạp chí quá hạn trong tay Phó Kí Trầm ra, để sang một bên, “Ngủ thôi.”
Phó Kí Trầm nhìn ra sự mất mác nơi đáy mắt cô, đây là một cảm xúc nhỏ bé của cô, “Nếu nói với bối cảnh giáo dục của em, nhận lời mời làm việc ở đó cũng dư dả, tại sao lại đến bộ phận pháp vụ của Phó thị? Lại còn làm quản lí hợp đồng.”
Kì thật khi cô nhận lời mời đến đây làm việc không phải là chức vụ hiện tại, cương vị vốn là của cô đã bị chủ quản thay đổi, được chuyển sang cho người đồng nghiệp mỉa mai cô ở phòng trà nước vào buổi chiều hôm nay.
Ngay cả Tiểu Trì cũng nhìn ra được, chủ quản đang làm việc quá phận, rõ ràng là trình độ và điều kiện của người đồng nghiệp mới đó không đủ để nhận được chức vụ đó.
Tuy có bực mình nhưng cũng không thể đề cập tới chuyện này. Dù sao bất kể là việc gì, đều có sự bất công mà.
Cô không nói với Phó Kí Trầm rằng mình bị đối xử bất công. Kiểu tình yêu plastic giống như của họ, không cần thiết phải gây thêm phiền toái cho đối phương, thoải mái ở chung là quan trọng nhất.
Du Khuynh cười giả dối: “Bị anh mê hoặc đó, sa vào không lối thoát, mạnh dạn tiến đến, không cần sự nghiệp mà muốn đàn ông.”
Lời này mà khiến trái tim nở cầu vồng cái rắm, Phó Kí Trầm tự nhiên cũng không tin là thật: “Em miệng mồm như vậy mà không làm luật sư tố tụng, thật đáng tiếc.”
“Phó tổng, ngài quá khen rồi.”
Du Khuynh sợ Phó Kí Trầm hoài nghi gia thế nhà cô, nếu mất đi công việc này, cô sẽ không còn cách nào để đối kháng với cha mình đến cùng, vẻ mặt cô tràn đầy sự ngây thơ, giải thích vì sao mình không làm ở công ty luật.
“Em không có nền tảng tốt như thế, đều là làm việc mệt nhọc, tiền kiếm được cũng ít. Em phải tích lũy mỗi quan hệ, ví dụ như khi đi làm em đã quen biết anh, về sau nếu thật sự chuyển sang công ty luật, có thể sẽ giành được tài nguyên từ anh, đưa ra thị trường vài hạng mục nhỏ. Nếu mà không có dự án, không phải em sẽ chết đói sao?”
Nghe có vẻ như vậy, đầu năm nay, mặc kệ là đi đâu, nếu không có tài nguyên sẽ rất khó vươn lên.
Phó Kí Trầm yếu ớt nói: “Cho nên em làm công việc này để tích lũy mối quan hệ.”
“Ừm hửm.” Du Khuynh gật đầu.
Phó Kí Trầm mỉm cười nhẹ, anh tinh tế thưởng thức câu tích lũy mối quan hệ này.
Du Khuynh bỏ chân đang gác trên người anh xuống, cô đóng máy tính, quay về phòng ngủ.
Phó Kí Trầm đi theo phía sau cô, cũng trở về phòng.
Đi tới cửa, anh tắt đèn.
Du Khuynh đột nhiên không nhìn thấy gì, bất mãn nói: “Anh tắt đèn làm gì thế!”
Phó Kí Trầm ôm cô vào lòng, “Anh phải cho em biết, trong lúc em theo anh, cái em gọi là tích lũy quan hệ, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Du Khuynh: “…..”
Qua một lúc.
“Phó Kí Trầm, anh không biết xấu hổ!”
__
Hết chương 2