TỔ SƯ GIA TRUY PHU KÝ


Cùng lúc đó, trong bệnh viện ở trung tâm thành phố, Phương Trạch Vi đang lười nhác dựa lệch trên sô pha, vắt chân lên bàn xem điện thoại ngon lành, mấy ngón tay nhấn liên tục lên màn hình điện thoại, ngay sau đó, trong điện thoại liền phát ra nhạc hiệu tươi vui hớn hở cùng tiếng reo hò, một dòng chữ "Bạn đã chiến thắng! Khoe chiến tích này của mình cho bạn bè biết: YES/NO"
Trải qua cả ngày trời lượn lờ khắp mọi nơi trên mạng và chơi rồi xóa chục cái app game, Phương Trạch Vi lúc này tự tin bản thân đã không phải cụ trẻ mù tịt thường thức nữa, thậm chí hắn còn biết luôn đôi chút tiếng Anh.

Vô cùng tự tin nhấn YES, đăng tin thông báo mình vừa lên level trong game, không nhớ và cũng không bận tâm điện thoại và các tài khoản mạng xã hội mình đang dùng hiện nay là do một đứa đồ tôn cống nạp.

Vì thế, chỉ khổ cho Phương Thiên Bình, em họ của Phương Thiên Khải, sau này bị bạn bè trêu ghẹo vì già đầu còn mê chơi game chém trái cây.

Tất nhiên, đây đều là những chuyện về sau.

Còn lúc này, Phương Trạch Vi nhấn YES xong thoáng hài lòng, ý cười chưa hoàn toàn lan ra trong mắt, phút chốc đông cứng, thay thế là sát ý âm hàn.


Dù cách một quãng đường dài, Phương Trạch Vi vẫn có thể cảm giác được cấm chế mà mình hạ trong chuỗi hạt đeo cho Hà Trường Thanh lúc sáng đã phát động cả hai lớp công kích lẫn phòng ngự.

Lúc trước khi đưa chuỗi hạt cho y, hắn chỉ là nghĩ tới việc mình và cái giường ngủ chuyên dụng văng đến trước đầu xe của y là quá nguy hiểm, cộng thêm xem thấy vận thế biến đổi khiến cho tình cảnh sắp tới của Hà Trường Thanh sẽ không được tốt lắm, lo lắng y lại xui quẩy vướng vào rắc rối nhỏ nhưng nguy hiểm, cho nên mới đưa để hộ thân, tiện tay hạ cấm chế nhiều hướng.

Bản thân Phương Trạch Vi lại giữ một chuỗi hạt song sinh khác, có thể tùy thời quan trắc tình hình chuỗi hạt của Hà Trường Thanh.
Theo lý thường mà nói, nếu Hà Trường Thanh đi trên đường sắp bị xe hỏng phanh đụng trúng, vậy vòng tay sẽ chỉ phát động phòng ngự.

Cấm chế chỉ công kích khi có thứ gì đó ác ý, cố tình muốn làm hại đến y, hơn nữa thực lực của kẻ đó càng lớn cấm chế b ắn ra công kích có uy lực càng lớn.
Hiện tại theo như Phương Trạch Vi tạm đánh giá, dựa theo mức độ tiêu hao linh lực, công kích mà chuỗi hạt phát ra có thể nháy mắt phá hủy một chiếc xe tăng bọc thép.

Điều chết người nhất là chung quanh đây vào lúc này đào đâu ra xe tăng bọc thép để xuất hiện công kích Hà Trường Thanh?
Tất nhiên thứ đó không phải là vật phàm, càng có nhiều khả năng kia hoàn toàn không phải là thứ nên tồn tại ở dương gian.
Nháy mắt suy nghĩ cặn kẽ việc này, Phương Trạch Vi sắc mặt đen nhánh, hai tròng mắt sâu thẳm ẩn ẩn lập lòe hai ngọn lửa, lập tức lắc mình biến mất.
Trong phòng bệnh VIP này nhất thời yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi vù vù ùa vào phòng thông qua cánh cửa sổ mở rộng, làm rèm cửa màu lam nhạt bay lên phần phật.

"Cạch" một tiếng, một vị bác sĩ và y tá từ bên ngoài mở cửa vào phòng.

Đã đến giờ kiểm tra tình trạng của vị bệnh nhân phòng này, cô y tá tên Triệu Thiện Như đứng đằng sau bác sĩ, liếc mắt quan sát bệnh nhân trẻ nằm trên giường đang rất ngoan ngoãn phối hợp yêu cầu và trả lời câu hỏi của bác sĩ, hoàn toàn không có vẻ gì là "hai mặt khó ưa bại hoại…" bla bla bla như bác sĩ Quý nói.


"Ủa?" Triệu Thiện Như nhướng mày nhìn hai cánh cửa sổ đã mở toang, nghi hoặc đi tới gần.

Cửa sổ này quay mặt đối diện với một tòa nhà chọc trời khác, ban ngày người đến người đi, giờ này ai cũng tan tầm cả rồi nên tắt đèn tối om.

Cảnh cây xanh hoa tươi trong khuôn viên bệnh viện bên dưới ban ngày nhìn cũng vui mắt, ban đêm đèn đuốc sáng trưng lại không thấy rõ được hoa lá gì, rốt cuộc trên này là tầng 13, cao như vậy nhìn xuống toàn gặp mấy khối đen lù lù không chút mỹ quan.

Bệnh nhân này lạ ghê, chẳng lẽ thích mở cửa sổ xem cảnh này? Có khi nào đầu đúng là va chạm ra vấn đề giống bác sĩ Quý suy đoán không ta?
Triệu Thiện Như âm thầm lẩm bẩm, nghĩ một chút, cô cười nói, "Buổi đêm gió lớn, anh đừng vì cảm thấy thời tiết oi bức khó chịu mà mở cửa sổ hóng gió nha, dễ bị cảm lạnh và cũng khiến muỗi bay vào nhiều, quấy rầy giấc ngủ đó."
"Phương Trạch Vi" ngồi yên cho bác sĩ kiểm tra nhịp tim, nghe vậy quay đầu nhìn cô, cười gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Bệnh nhân này thật sự là rất ngoan mà!" Triệu Thiên Như thấy "Phương Trạch Vi" nghe lời mình nói chứ không phản bác, trong lòng cảm thấy Quý Lâm chắc là có hiềm khích gì nên đâm sau lưng người ta, chứ Phương Trạch Vi rõ ràng là chàng trai ấm áp, hai mặt bại hoại ở đâu ra? Không ngờ bác sĩ Quý ngày thường nhìn ôn hòa nho nhã vậy mà cũng là ông Tám mỏ nhọn.

Quý Lâm lúc này đã về nhà ăn cơm với vợ con xong bắt đầu ngồi xem tivi, không biết hình tượng của mình đã sụp đổ một chút, thậm chí fan còn hóa anti.


Nếu biết, có khi Quý Lâm hận không thể viết thay Phương Trạch Vi một cái đơn xin hiến xác cho bệnh viện để phục vụ nghiên cứu, coi tự tận dụng vật liệu thừa.
Ngược lại, Phương Trạch Vi lúc này cấp tốc dùng độn thuật, thân hình gần như hòa tan vào trong bóng đêm, nhằm hướng ngoại ô mà đi.

Hắn không biết, ở thành phố kế bên cách hắn không xa bao nhiêu, một chiếc xe cũng có đích đến tương tự với hắn, đang chạy với tốc độ kinh hoàng đến mức những chiếc xe cùng làn đường lập tức dạt mé, nhìn theo đuôi xe lao vù qua để lại làn khói đen, tức mình chửi ầm lên.

Không chỉ là phía sau xe, bên trong lúc này cũng vọng ra một giọng nói đặc biệt khó chịu, gào lên:
"Hà Diễm Sinh, cậu có còn muốn làm nghề nữa không? Biết bữa tiệc sinh nhật của Boss hôm nay mời rất nhiều tai to mặt lớn tới mà trong đó có ít nhất 40% đều là fan của cậu không hả?"
"Năm nay cậu bốn mươi mấy rồi chứ không phải mười mấy, cư xử kiểu gì thế hả? Tiệc mới bắt đầu 5 phút Boss còn chưa chào hỏi khách xong cậu liền tự tiện ra về!"
"Cậu tính báo hại tôi bị xào hay gì? Tôi nói cho cậu biết nếu cậu không giải thích rõ ràng thì tình bạn mấy mươi năm của chúng ta coi như xong rồi!"
..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi