TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Cuối cùng Lục Tân cũng phải bắt đầu kỳ thực tập trong mùa hè của mình vào ngày thứ hai. 

Nghĩ đến việc hôm nay bản thân sẽ bắt xe buýt một mình để đi làm gia sư, Hà Diệp lại cảm thấy hoàn toàn thư thái và nhẹ nhõm.

Quả thực nếu có Lục Tân bầu bạn bên cạnh thì cô sẽ có cảm giác an toàn hơn. Nhưng phần lớn thời gian Hà Diệp vẫn cảm thấy không tự nhiên bởi ánh mắt của Lục Tân hầu như luôn tập trung vào cô. Vì bị một chàng trai nhìn chăm chú ở cự ly gần nên Hà Diệp cảm thấy xấu hổ đến mức không thể ngáp. Những khi thời tiết quá nóng nực khiến cô phải đổ mồ hôi, thậm chí Hà Diệp còn đoán rằng có phải Lục Tân cũng nhìn thấy những giọt mồ hôi đó hay không.

Đồng thời, cô cũng phải cân nhắc về việc Lục Tân đã phải mất bao nhiêu thời gian lẫn tiền bạc.

Bắt xe buýt cũng chẳng phải là một chuyện dễ dàng hay thoải mái gì. Vào thời điểm ít hành khách thì sẽ còn chỗ ngồi nhưng nếu trúng giờ cao điểm thì sẽ đông nghịt đến nỗi dòng người có thể ép chặt cặp sách của nhau. Vừa nghĩ tới chuyện Lục Tân – người vốn có thể ở nhà nghỉ ngơi thế mà lại chạy đến đây chịu khổ như vậy thì Hà Diệp lại cảm thấy áp lực. Đó chính là loại áp lực khi đã vô tình làm phiền người khác, bao gồm cả việc Lục Tân đã trả tiền cho cô khi đến quán trà sữa và tiệm cà phê, hay là việc anh trả tiền taxi nữa. Cho dù Lục Tân có khá giả đến đâu thì Hà Diệp vẫn không thể nào phớt lờ những điều này.

Cô đã quen với những việc như: Cả hai người đều rảnh rỗi vào cuối tuần nên sẽ cùng nhau chơi game hoặc đi xem phim. Tất nhiên nếu không hôn thì càng tốt.

Thời gian dạy kèm buổi sáng bắt đầu lúc chín giờ nên Hà Diệp không cần vội vàng xuất phát. Cô ở nhà một mình để làm vài việc tùy thích nào đó.

Lúc bảy giờ rưỡi sáng, Lục Tân gửi một tin nhắn cho cô: [Anh đưa em đến trạm xe buýt nhé?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh không đi làm hả?]

Tổ trưởng: [Chín giờ anh mới đi làm. Sau khi đưa em đi làm thì anh vẫn có thể tới công ty kịp giờ.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Thôi khỏi đi. Anh đừng đến muộn vào ngày đầu tiên đi làm. Em cũng không muốn khiến anh phải vội vàng hấp tấp đâu.]

Tổ trưởng: [Được. Vậy hẹn em tối nay.]

Hà Diệp:...

Cô rất hâm mộ tinh thần lẫn thể lực của Lục Tân. Sau một ngày làm gia sư bận rộn, lại thêm cái nóng oi ả giữa mùa hè thì quả thực Hà Diệp chỉ mong muốn trốn trong căn phòng có máy điều hòa vào thời gian rảnh rỗi mà thôi.

Thời gian dạy kèm buổi sáng sẽ kết thúc lúc mười một giờ. Lúc Hà Diệp tranh thủ về nhà vừa khéo là giữa trưa. Cô sẽ nấu một bữa cơm đơn giản rồi nghỉ trưa trong nửa tiếng, sau đó Hà Diệp lại vội vã lên đường đến địa chỉ của học sinh vào buổi chiều.

Đến khi tiết dạy buổi chiều kết thúc lúc bốn giờ thì nhiệm vụ dạy học trong hôm nay của Hà Diệp mới hoàn thành. So với việc bôn ba khắp nơi dưới cái nóng như thiêu như đốt của ngày hè thì có vẻ việc chuẩn bị giáo án vào buổi tối trở nên thoải mái hơn nhiều.

Sau khi đã mang cơm tối cho ba mình, Hà Diệp mới thong thả đi tắm.

Tắm rửa xong, cô phát hiện Lục Tân cũng đã tan làm, anh đang hỏi cô ăn cơm chưa.

Diệp Tử tròn trĩnh: [Em ăn cơm rồi. Ba mẹ của anh có ở nhà không?]

Tổ trưởng: [Ba anh đã về rồi. Anh còn đang đi trên đường. Ăn cơm xong anh sẽ đi tìm em.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Bên ngoài nóng lắm. Em không muốn ra ngoài đâu.]

Tổ trưởng: [Anh có thể đến nhà em mà.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không cần đâu.]

Tổ trưởng: [Em cứ mở cánh cửa được cài mật khẩu cho anh đi. Anh sẽ dùng thang máy lên tầng mười bốn, sau đó tiếp tục băng qua lối đi an toàn ở tầng mười lăm rồi đợi em ở thang bộ.]

Tổ trưởng: [Làm vậy sẽ không bị người khác bắt gặp, vả lại trong cầu thang cũng không nóng như bên ngoài đâu.]

Dựa theo lời miêu tả của Lục Tân, Hà Diệp chợt cảm thấy căng thẳng như thể mình đang ở trong một bộ phim gián điệp thời chiến: [Như vậy phiền phức lắm. Cuối tuần chúng ta hẵng gặp lại nhau, không được sao?]

Tổ trưởng: [Anh nhớ em. Nếu không được gặp em, anh sẽ rất khó chịu.]

Lục Tân đã nói tới nước này rồi, làm sao Hà Diệp nỡ lòng để anh khó chịu chứ?

Ngoài những điều kỳ lạ này thì Hà Diệp phải thừa nhận rằng: Lục Tân là một người bạn trai cực kỳ tốt. Đã từ rất lâu, trước khi hai người xác định mối quan hệ yêu đương thì Lục Tân đã đối xử với Hà Diệp rất tốt rồi.

Diệp Tử tròn trĩnh: [Được rồi. Anh… Anh đừng đến sớm quá đấy nhé.]

Bảy, tám giờ tối vẫn là giờ cao điểm nên có nhiều cư dân ra vào. Cho dù hai người họ có gặp nhau ở cầu thang thì cũng khá nguy hiểm.

Tổ trưởng: [Thế tám giờ rưỡi thì sao?]

Hà Diệp đồng ý.

Chỉ có một mình Hà Diệp trong căn nhà số 1503 nên không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Khi điện thoại vô tuyến ở lối ra vào đột nhiên vang lên, Hà Diệp - người đang chuẩn bị bài giảng trong phòng làm việc - cảm thấy hoảng sợ.

Vì cả Hà Dũng lẫn Hà Diệp đều không có nhiều bạn bè trong khu chung cư nên bình thường, họ đều không sử dụng chức năng thông báo khi có người bước vào cánh cửa được cài mật khẩu. 

Đoán là Lục Tân đã đến nơi nên Hà Diệp vội chạy tới để trả lời, khiến tiếng chuông đột ngột kia bị gián đoạn.

Trên màn hình điện thoại vô tuyến hiện ra nửa người trên của Lục Tân. Anh mặc áo ngắn tay màu trắng, mái tóc đen nhánh ẩm ướt, chắc là anh vừa mới tắm xong.

Lục Tân mỉm cười với ống kính, sau đó bóng anh dao động mạnh rồi biến mất.

Hà Diệp đứng ở lối ra vào với trái tim vẫn còn đập loạn xạ. Cô nhìn về phía đồng hồ treo tường trong phòng khách. Thời gian đang là tám giờ rưỡi, không hề sai lệch một giây nào.

Tuy nói rằng cô sợ bị hàng xóm bắt gặp nhưng thật ra Hà Diệp cũng chẳng quen biết mấy người hàng xóm sống cùng tầng với mình. Cô và ba luôn đi sớm về muộn nên hầu như không có cơ hội tiếp xúc với những người hàng xóm kia.

Thang máy hoạt động trơn tru, mà đây lại là tầng lầu cao hơn mười tầng nên thông thường chẳng có ai chịu leo ​thang bộ cả.

Khi đã chuẩn bị tâm lý ổn thỏa, Hà Diệp bèn xách một túi rác chỉ chứa một hộp sữa chua rỗng rồi lặng lẽ mở cửa.

Hành lang yên tĩnh, không có một bóng người.

Lúc đi ngang qua sảnh thang máy, cô trông thấy một chiếc thang máy đang dừng ở tầng “14”.

Nhanh đến vậy sao?

Hà Diệp càng hồi hộp hơn nữa. Cô bèn bất chấp bước vào lối đi an toàn. Vì cánh cửa đang khép chặt nặng trịch nên Hà Diệp phải dồn sức mới đẩy ra được.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy Lục Tân đang dựa lưng vào bức tường, một tay đút vào túi quần, còn tay kia cầm một ly kem hình tròn.

Lục Tân phát hiện túi rác trong tay bạn gái mình rất lỏng lẻo, trông như một công cụ che mắt người khác.

“Em thích ăn kem không?” Sau khi đóng cửa lại, Lục Tân bèn đưa ly kem cho bạn gái rồi hỏi cô với giọng điệu trầm thấp.

Hà Diệp nhìn thoáng qua hình vẽ dâu tây trên ly rồi gật đầu.

Lục Tân giúp cô mở vỏ, sau đó thành thục cắm chiếc muỗng nhỏ bằng gỗ vào bên trong.

Túi rác được đặt sang một bên. Hà Diệp cầm lấy ly kem rồi múc một muỗng nhỏ cho vào miệng. Kem đã hơi tan ra rồi, vừa mát lạnh vừa ngọt ngào.

“Có phải anh đã mua nó ở siêu thị nhà em không?” Hà Diệp không khỏi suy đoán.

Lục Tân: “Trên đường về nhà sau sáu giờ, anh đã mua nó vì tiện đường đấy. Không phải mới mua đâu.”

Hà Diệp cụp mắt xuống.

Vậy thì tốt. Nếu vài phút trước Lục Tân vừa chạy tới chỗ ba cô để mua kem, sau đó lại chạy đến đây gặp cô thì cũng quá táo bạo rồi.

“Sao anh không ăn? Hay là anh đã ăn rồi?” Hà Diệp ăn thêm một muỗng kem nữa rồi nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân: “Anh không thích mấy loại đồ ăn vừa ngọt vừa béo này, bao gồm cả sô-cô-la nữa.”

Hà Diệp: “...”

Cô nghi ngờ Lục Tân đang cố ý làm cô nhớ lại tin nhắn WeChat đã gửi ngày hôm qua.

“Anh thấy buổi thực tập hôm nay thế nào?” Hà Diệp khéo léo thay đổi chủ đề trò chuyện.

Lục Tân mỉm cười: “Ngày đầu tiên chỉ huấn luyện cho người mới nhậm chức thôi. Không có gì khó khăn cả. Ngày mai công ty mới sắp xếp nhiệm vụ.”

Hà Diệp âm thầm quan sát anh, quả thực cô không hề phát hiện một chút phiền muộn nào trên người Lục Tân cả. Cũng có thể là do anh quá xuất sắc nên dẫu đi đâu cũng có thể tỏ ra cực kỳ thoải mái và thành thạo.

Hộp kem rất nhỏ nên Hà Diệp nhanh chóng ăn xong, vừa vặn bỏ vỏ vào túi rác bên cạnh.

Trong cầu thang có đèn được kích hoạt bằng âm thanh. Vì hai người họ đều nói chuyện nhỏ nhẹ nên nơi này đã chìm vào bóng tối từ lâu rồi.

Hà Diệp lấy điện thoại di động ra thì thấy bây giờ đã là tám giờ bốn mươi phút rồi.

Cô bèn hỏi ý kiến ​​của Lục Tân: “Hay là chúng ta gặp nhau nhiêu đây thôi nhé?”

Hình như hai người chẳng có chuyện gì để hàn huyên cả.

Lục Tân không lên tiếng. Thông qua ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại, Hà Diệp chợt bắt gặp ánh mắt của anh.

Tựa như một loài động vật gặp phải kẻ thù tự nhiên ở cấp cao hơn trong chuỗi thức ăn, Hà Diệp bất giác hiểu được ý tứ mà Lục Tân muốn biểu đạt.

Cơ thể cô trở nên cứng đờ đến mức không thể di chuyển được.

Lục Tân tiến một bước về phía trước, dùng một tay giữ chặt tay Hà Diệp, còn tay kia thì cất điện thoại di động vào túi giúp cô.

Hà Diệp bị anh xoay người lại. Vì Lục Tân đang tiến tới nên cô buộc phải lùi lại, sau đó dựa người vào tường.

Lục Tân cúi đầu xuống thấp rồi nâng mặt cô lên một cách thuần thục.

Vì mới vừa ăn kem xong nên bờ môi Hà Diệp lành lạnh, lúc anh hôn lên cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Cô vẫn còn căng thẳng tới mức ngậm miệng thật chặt nhưng Lục Tân đã hiểu rõ một mánh khóe nho nhỏ rồi. Anh lại bất ngờ hôn lên cổ cô, sau đó nhân lúc Hà Diệp còn đang kinh ngạc thì mạnh mẽ xâm nhập vào trong.

Lúc đầu, Lục Tân chỉ giữ cơ thể cao bằng Hà Diệp mà thôi. Nhưng mà dần dần, anh lại quàng một tay qua vòng eo Hà Diệp để ép cô kiễng chân lên.

Cứ như vậy, toàn bộ thân trên của Hà Diệp đều dán sát vào người anh một cách sít sao. Chẳng biết có phải là ảo giác hay không nhưng Hà Diệp luôn cảm thấy Lục Tân ôm mình càng ngày càng chặt, khiến cô cũng xấu hổ hơn hẳn.

Thế là Hà Diệp kháng nghị bằng cách đẩy anh ra.

Lục Tân bèn buông tha thắt lưng của bạn gái nhưng lại hôn cô sâu hơn nữa. Chẳng bao lâu sau, anh lại hành động y hệt như cũ.

Hà Diệp cảm thấy bản thân nóng rực như sắp bốc cháy đến nơi vậy.

Tình huống bây giờ không giống trong đình nghỉ chân ngày hôm qua. Lúc đó trời mưa rất to nên họ chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi mà thôi. Còn hiện giờ, trong khu vực thang bộ vừa tối đen như mực vừa quá mức im lặng nên cô có thể nghe thấy âm thanh hôn môi của hai người một cách rõ ràng.

Trên cơ thể, trong khoang miệng, ngay bên tai, đủ loại xúc cảm ngượng ngùng đồng thời ập đến. Hà Diệp đẩy anh mấy lần đều vô dụng nên đã tức giận nhéo vào cánh tay anh.

Cuối cùng Lục Tân cũng chịu buông cô ra. Anh thở gấp trên đỉnh đầu Hà Diệp, khuôn mặt cô đối diện với vùng cổ của bạn trai mình.

Hà Diệp nghe thấy âm thanh lăn lên trượt xuống của yết hầu Lục Tân. Cô lập tức tìm cách chen vào kẽ hở giữa anh và bức tường. Nhưng cánh tay lại yếu ớt như đang mềm nhũn ra nên cô không thể đẩy hai cánh cửa dày cộm bên cạnh kia được. Tuy nhiên, tiếng bước chân của cô lại có thể bật sáng loại đèn được điều khiển bằng âm thanh.

Ngay giây tiếp theo, Lục Tân lại bước tới và áp sát người cô từ phía sau. Anh xoay người cô bạn gái quá mức nhạy cảm và bối rối về phía mình, sau đó đè người cô vào cánh cửa đang hơi xê dịch để bắt đầu một nụ hôn mới.

Cánh cửa sẽ phát ra âm thanh nên Hà Diệp không dám cử động. Ngược lại, điều này lại tăng thêm khí thế cho ngọn lửa hừng hực trong anh.

Nhưng Lục Tân cũng không thích cánh cửa này. Bởi vì sợ rằng nó sẽ đột ngột mở ra nên anh hoàn toàn không dám dùng lực quá mạnh.

Vì vậy, Lục Tân lại kéo bạn gái của mình tới trước bức tường bên cạnh một lần nữa.

Phần sau đầu Hà Diệp đau đến nỗi cô phải bấm móng tay của mình vào cánh tay anh.

Lục Tân dừng lại, một luồng hơi thở nóng hầm hập phả vào tai cô.

Hà Diệp không vui. Mà mỗi lần không vui, cô lại thốt lên những điều trong lòng mình: “Em không muốn gặp lại anh nữa.”

Lục Tân: “Được rồi, xin lỗi em. Là do anh đã xử sự quá đáng. Ngày mai anh sẽ không gặp em, như vậy đã được chưa nào?”

Hà Diệp nhìn sang chỗ khác: “Cả tuần này em cũng không muốn gặp anh nữa.”

Lục Tân: “Như vậy lâu lắm. Tối thứ tư em có tiết dạy, anh sẽ đến đón em.”

Hà Diệp vẫn rất tức giận: “Không cần anh đón.”

Lục Tân: “Lúc đó trời đã quá muộn rồi, nếu không đón em thì anh sẽ lo lắng lắm. Anh có thể cam đoan là đêm hôm đó, ngay cả bàn tay của em anh cũng sẽ không chạm vào đâu.”

Hà Diệp im lặng.

Cô sực nhớ lại một chuyện: Khi cô vừa quyết định sẽ đảm nhận buổi dạy kèm vào tối thứ tư, ba cô đã lo lắng rằng con gái sẽ gặp chuyện không may vào ban đêm nên không muốn cho cô đi làm. Nhưng Lục Tân lại để cho cô tự quyết định. Chỉ cần Hà Diệp muốn thì anh sẽ đi cùng cô.

Ngoài việc quá tham lam và cuồng nhiệt khi hôn cô thì quả thực chàng trai này chẳng có khuyết điểm nào để Hà Diệp soi mói.

Vì đã mềm lòng nên giọng điệu của cô cũng dịu dàng hẳn đi. Cô ấp a ấp úng: “Em không thích hành động lúc nãy của anh đâu.”

Nếu Lục Tân bằng lòng thay đổi thì hai người họ tiếp tục gặp nhau cũng không thành vấn đề.

Lục Tân khựng lại một thoáng, sau đó nắm tay cô để vân vê hết lần này tới lần khác: “Nhưng anh thích làm vậy. Anh đã nghĩ về chuyện này suốt cả đêm hôm qua rồi. Hà Diệp à, các cặp đôi đều hành động như vậy đấy. Em thử làm quen với nó nhé?”

Giọng nói của Lục Tân nhẹ nhàng đến mức nếu ai đó từ chối anh thì người nọ cũng phải ngẫm lại xem: Có phải mình đã quá tàn nhẫn hay không?

Tuy nhiên Hà Diệp cũng cảm thấy tủi thân: “Nhưng mà em không thoải mái. Đầu của em bị anh đè chặt nên đau lắm.”

Nếu lưỡi của Lục Tân là một cây đinh thì nó có thể đóng đinh cô vào tường luôn đó.

Lục Tân lập tức sờ phần gáy của Hà Diệp rồi hối hận lên tiếng: “Xin lỗi em, lần sau anh nhất định sẽ chú ý hơn.”

Anh vừa nói vừa xoa nhẹ chỗ đau của cô.

Cứ như vậy, tâm trạng bất mãn của Hà Diệp đã được Lục Tân xoa dịu từng chút một.

Trong lúc anh vuốt v e mình, Hà Diệp lại lấy điện thoại di động ra, sau đó trở nên hốt hoảng. Bây giờ đã là chín giờ năm mươi phút rồi, khoảng mười phút nữa ba cô sẽ đóng cửa siêu thị!

“Anh mau về đi.” Hà Diệp đẩy tay anh ra rồi sốt ruột nói.

Biết mình không thể ngăn cản cô được nữa nên Lục Tân bèn mở cánh cửa dày cộm ở cầu thang giúp cô, sau đó khẽ hỏi: “Tối thứ tư chúng ta gặp lại nhé?”

Hà Diệp không trả lời mà chỉ tập trung lao về phía đối diện.

Lục Tân vội vàng giữ một bàn tay của Hà Diệp lại. Anh chắn giữa khe cửa rồi nhìn cô chăm chú với đôi mắt đen láy.

Trong phút chốc đó, Hà Diệp bỗng cảm thấy hơi ngỡ ngàng. Tình yêu thực sự có thể khiến một người thay đổi nhiều đến vậy sao? Cô sắp không thể nhớ nổi dáng vẻ im lặng nhưng lạnh lùng, vô cảm của Lục Tân rồi đó.

Cô bèn ậm ừ cho có lệ, giãy giụa khỏi tay anh rồi gấp gáp chạy đi.

Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, Hà Diệp mới cảm thấy nhẹ nhõm như đã trút bỏ áp lực. Cô bước vào nhà vệ sinh để kiểm tra tình trạng của mình.

Tóc cô hơi rối, đặc biệt là đôi môi đỏ bừng một cách kỳ lạ.

Hình ảnh Lục Tân liên tục m*t mát và cắn môi Hà Diệp lập tức hiện lên trong đầu cô, như thể bờ môi cô chính là món ăn gì đó rất ngon lành khiến anh ăn mãi cũng không thấy đủ.

Hà Diệp lắc đầu rồi mở vòi nước để rửa mặt.

Điện thoại kêu lên tít tít vài tiếng.

Hà Diệp lau khô mặt rồi mới đọc tin nhắn.

Tổ trưởng: [Thực sự rất xin lỗi em. Lần sau anh chắc chắn sẽ sửa đổi.]

Tổ trưởng: [Em đừng giận anh nữa nhé?]

Tổ trưởng: [Lần sau, anh bảo đảm sẽ không hôn em quá mười lăm phút đâu.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Nhiều nhất là năm phút thôi!]

Tổ trưởng: [Mười phút được không?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Thế thì không được hôn em.]

Tổ trưởng: [Được, vậy thì năm phút. Sẽ không vượt quá một giây nào cả.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [... Đừng nói về chuyện này nữa. Em còn phải chuẩn bị giáo án, nãy giờ em đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.]

Trong cầu thang, Lục Tân dựa vào tường, ánh mắt dừng lại ở hai chữ “lãng phí” suốt một phút.

Sau đó, anh xoay người về phía bức tường sau lưng mình.

Lục Tân không hề cảm thấy lãng phí chút nào cả, thậm chí anh còn thấy bất mãn vì thời gian đã trôi qua quá chóng vánh.

Nhưng dường như trải nghiệm của bạn gái anh thực sự rất tệ thì phải.

Là do anh đã dùng lực quá mạnh hay là kỹ thuật của anh có vấn đề nhỉ?

Nhưng cũng may là vấn đề nào cũng có cách giải quyết cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi