TƠ VƯƠNG NHƯ NƯỚC

10

Huyết thống đúng là ràng buộc thần kỳ.

Mặc dù sáu năm qua Mộc Mộc chưa bao giờ gặp Tống Tự An, cũng chưa bao giờ ở chung với anh, bây giờ mới gặp nhau mấy lần đã sinh ra cảm giác ỉ lại.

Tôi cảm thấy khủng hoảng cực kỳ.

Lần tới khi hẹn hò với bạn thân, chắc chắn tôi sẽ hỏi Tống Tự An có ở đó không.

“Về điểm này mày chẳng có tí tiền đồ nào, Tống Tự An có phải là hổ hay mèo thành tinh đâu? Sao lần nào gặp anh mày cũng sợ như vậy? Hay mày còn vương vấn tình cũ?”

Bị hỏi mấy câu liên tiếp, tôi á khẩu không trả lời được: “Nhưng tao không muốn nối lại tình xưa với anh, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ!* Với cả anh ấy nhìn tao mũi không phải mũi, mặt không phải mặt**, mồm miệng cay nghiệt không chịu được, tao không hận là may lắm rồi.”

(*"Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ" nghĩa là một con ngựa tốt sẽ luôn đi tìm được bãi cỏ xanh mơn mởn làm thức ăn, nó không vì thấy khó khăn ở hiện tại là chưa tìm được giấm cỏ như ý mà quay về lại ăn cỏ cũ, sống qua ngày, tiếp tục ăn và để bụng đói để chờ một ngày cỏ tươi tốt trở lại

** Mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt: chỉ người trong trạng thái cực kì không vui, cực kỳ tức giận (mặt mày cau có).)

Bạn thân cười nửa ngày, nói một câu thâm thúy: “Có yêu mới có hận, cho dù mày không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Mộc Mộc, nó thực sự rất quý Tống Tự An.”

Tôi thèm vào!

Bảy năm qua mặc kệ không hỏi han tôi mà muốn làm bố sẵn?

Nằm mơ đi!

Cuối cùng cũng chỉ là trẻ con, mấy ngày không nhắc tới Tống Tự An nhanh chóng quên đi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc tôi đưa Mộc Mộc đi siêu thị, đứa con trai nhút nhát thường ngày của tôi thế mà cũng có lúc hét lên: “Chú Tống!”

Giọng hét chói tai này khiến tôi chấn động toàn thân.

Người đàn ông anh tuấn, dáng người cao lớn đứng cách đó khoảng 5m đúng là Tống Tự An.

Anh mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen, bên trong là áo len cao cổ màu trắng. Có lúc tôi còn tưởng rằng anh chính là nam chính trong phim Hàn Quốc.

Mộc Mộc chạy nhanh tới ôm đùi anh cọ cọ: “Chú Tống, mami nói chú xuất ngoại rồi, vì sao không nói với cháu một câu?”

Tống Tự An mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt nóng rực tựa như muốn thiêu đốt cả người.

Nhìn cái gì mà nhìn!

Tôi xấu hổ giải thích: “Biết công việc của anh tương đối bận nên bữa đó Mộc Mộc hỏi tôi tiện miệng nói vậy.”

Tống Tự An ôm Mộc Mộc, biểu cảm nghiêm nghị: “Thẩm Vân Sơ, em giáo dục con trẻ như vậy sao?”

Bị anh hỏi như vậy, tôi chột dạ.

“Thiệt tình, sao không gọi điện hỏi, con còn nhỏ chưa biết gì, sao em có thể nói dối con như vậy?”

Vài vị khách xung quanh chăm chú nhìn chúng tôi.

Một điều nhịn, chín điều lành, tôi lập tức hạ giọng, thái độ mềm mỏng: “Tôi sai rồi, về sau sẽ không như vậy nữa, trước mặt Mộc Mộc và người ngoài, anh giữ thể diện cho tôi tí đi.”

Tống Tự An thay đổi biểu cảm, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Lần sau sẽ chú ý.”

Tôi “Ừ” một tiếng, giống như cô vợ nhỏ đi phía sau anh.

Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, con trai của tôi, tôi dạy dỗ như thế nào, dựa vào cái gì mà anh giấm lên mặt dạy đời tôi?

“Tống Tự An!”

Anh quay đầu lại, trong tay cầm một hộp phô mai đắt tiền: “Mộc Mộc hay ăn cái này à?”

Tôi gật đầu.

“Muốn mua tôm không? Bây giờ là thời kỳ phát triển tốt nhất của trẻ nhỏ.”

“Muốn, muốn.”

Anh ôm Mộc Mộc vào khu hải sản, chọn một ít tôm với cá.

Nhìn bộ dạng thuần thục của anh, tôi có hơi khó chịu: “Nhìn anh có vẻ thành thạo trong phương diện ăn uống của trẻ nhỏ nhỉ!”

Bảy năm, nói không chừng anh đã kết hôn ở nước ngoài, còn sinh một đứa con lai.

Phải biết rằng mấy năm nay rất nhiều bạn học đã kết hôn sinh con.

Tống Tự An hờ hững nhìn tôi một cái, từ tốn nói: “Trước đây ở nước ngoài anh có chăm sóc cho con của chủ nhà, cũng xấp xỉ tuổi Mộc Mộc.”

“Hóa ra là vậy, không ngờ anh cũng thích trẻ con đấy.”

Anh dở khóc dở cười nhìn tôi: “A Sơ, có vẻ em có rất nhiều thành kiến với anh.”

“...”

Thành kiến? Làm như tôi còn không hiểu rõ anh lắm ấy?

Được.

Tôi ngả bài. Tôi đúng là có thành kiến với anh đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi